Lần này có khá nhiều người đến đây.
Ngoại trừ Đổng San
- mẹ kế của Kiều Đông Dương thì còn có bác dâu cả, thím ba và hai ba người phụ nữ mà Trì Nguyệt hoàn toàn không có ấn tượng. Đương nhiên, nhân vật quan trọng nhất là bà cụ Kiều được ba cô con dâu đỡ đi vào nhà. Bà cụ chống gậy, mái tóc bạc trắng nhưng tinh thần rất tốt.
Kiều Chính Sùng không đến đây.
Mấy người đến đây đều là cô bảy dì tám, rất khó đuổi đi.
Lúc ấy Trì Nguyệt đang đeo tạp dề đi ra từ phòng bếp, thấy tình cảnh này cũng hơi ngơ ngác.
"Kiều tổng. Khách của anh đến này." Cô gọi Kiều Đông Dương xong liền định đi "mời" Kiều Đông Dương ra.
Cô không thể giải quyết chuyện này, cũng không muốn giải quyết.
Thế nhưng người nhà họ Kiều lại không chịu để cô đi.
"Đứng lại!"
Giọng nói bác dâu cả the thé nghe như một mụ đàn bà chanh chua. Những loại người thế này, dù không có chuyện còn có thể làm loạn lên, chứ đừng nói đến lúc này đã bắt được lỗi lầm?
Bà ta hung hăng vênh váo nhìn Trì Nguyệt.
"Cô có biết phép lịch sự cơ bản không hả?"
Trì Nguyệt cũng là người tính cách quái dị, người ta không tươi cười với cô, cô cũng không thèm tôn trọng.
Cô bước nhanh hơn, chỉ coi như không nghe thấy.
Bác dâu cả thấy thế thì lao đến kéo cô lại.
"Cô gái này, cô làm sao vậy? Không nghe thấy tôi đang gọi cô sao..."
Bà ta còn chưa nói hết câu đã ngơ ngác dừng lại.
Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cánh tay bị bà ta túm lại.
"Buông ra!"
Cô chỉ nói hai chữ đã khiến bà ta run rẩy, vội vàng buông tay ra, nhưng mồm miệng lại không chịu thua kém.
"Không nghe thấy tôi đang gọi cô sao?"
Trì Nguyệt: "Không nghe thấy."
"Sao thế?" Lúc này Kiều Đông Dương đi ra từ phòng bếp, anh vừa lau tay vừa nhìn tình cảnh này, cong môi nở nụ cười quái gở.
"Ở hay. Đây là sao? Chạy đến nhà tôi làm loạn à?"
Đối với người lớn tuổi, từ "làm loạn" này khiến người ta rất khó chịu, càng không phải là từ ngữ mà con cháu có thể nói với người lớn trong nhà.
Bọn họ thay đổi sắc mặt, không tin nổi nhìn Kiều Đông Dương.
Chỉ tiếc là anh không hề cảm thấy mình đã nói lỡ lời. Kiều Đông Dương lớn lên ở nước ngoài, anh rất coi trọng quyền riêng tư cá nhân, có ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh mẽ, anh rất ghét những hành động trói buộc đạo đức và xâm phạm quyền riêng tư.
"Thím Lý." Anh nhìn về phía người giúp việc đang luống cuống, giọng nói nghiêm nghị: "Sau này còn xảy ra tình huống này nữa, bà có thể cuốn xéo."
Thím Lý giật mình, nhìn một đám họ hàng nhà họ Kiều đột nhiên xông vào thì da đầu tê dại, không dám cãi một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!