Cô bị Thiên Cẩu nhập xác à?
Kiều Đông Dương nhìn người phụ nữ say khướt, cảm thấy vừa đáng yêu vừa đáng giận, thế là đưa tay ra véo mũi cô.
"Hừ!" Trì Nguyệt không hít thở được: "Anh làm gì thế!"
"Hả? Tôi có thể làm gì?" Giọng Kiều Đông Dương hơi khàn.
"Anh muốn làm gì?" Trì Nguyệt hỏi lại, đôi mắt như vì sao lấp lánh khiến trái tim Kiều Đông Dương hơi run rẩy.
Uống say cũng không chịu thiệt thòi.
Kiều Đông Dương bật cười, đột nhiên nghiêng đầu thơm lên môi cô: "Muốn hôn em."
Trì Nguyệt không kháng cự, có lẽ cũng không còn sức lực, cô mở to đôi mắt long lanh: "Chỉ vậy thôi sao?"
Kiều Đông Dương: "Ừm, có lẽ còn muốn làm một vài việc khác..."
"Đừng hòng!" Trì Nguyệt bá đạo nói xong, đột nhiên duỗi tay ra giữ chặt cổ anh, kéo mạnh về phía mình, gặm cắn trán anh: "Anh hôn tôi, tôi cũng phải hôn lại, không thể chịu thiệt thòi được."
Đôi mắt Kiều Đông Dương sâu thẳm.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Mặc dù diễn ra trong trạng thái không tỉnh táo nhưng vẫn khiến thần kinh anh rạo rực.
Anh siết chặt tay, kéo cô qua: "Trì Nguyệt..."
"Hả?"
"Vừa nãy tôi chưa cảm nhận được..."
"Cái gì?"
"Em hôn tôi cái nữa đi."
"Anh là Trư Bát Giới à? Đâu phải đang ăn quả Nhân Sâm."
Trì Nguyệt nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Kiều Đông Dương nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của cô, trong lòng có một con dã thú đang gầm thét, thật sự không nhịn được nữa, anh lại gần hôn cô, lần này nụ hôn sâu hơn, hôn đến mức cô thở hổn hẳn... Sau đó anh nhìn cô cười: "Tôi lại hôn em rồi. Em lại chịu thiệt."
"Ô."
Trì Nguyệt nhìn vào ánh mắt mong chờ kia: "Mẹ tôi nói chịu thiệt là phúc."
Sao người phụ nữ này lại không hành động theo lẽ thường chứ?
Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại: "Chịu thiệt là phúc đúng không? Là em tự nói đấy, vậy em đừng kêu..."
Hơi thở và cơ thể ấm áp đè nặng lên người cô, chiếc giường hơi lún xuống.
Đầu óc Trì Nguyệt hơi mơ hồ, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực phả lên mặt, cả người sởn da gà, nụ hôn của anh rất hung hăng...
Cô không phải là cô mà như một người chết đuối, lúc sắp bị nhấn chìm trong biển khơi lại bị anh kéo lên, đầu óc choáng váng, cả người như một năm củi khô bị ép bùng cháy trong sự tấn công của anh...
Người anh nóng bỏng như giấu một ngọn lửa khiến cả người cô khó chịu.
Trì Nguyệt đột nhiên khát nước, như một buổi chiều nào đó lang thang trong sa mạc lại không tìm thấy nguồn nước, chỉ có thể ôm chặt lấy anh nhận lấy chút ẩm ướt. Anh ngọt ngào như suối nước, cô vừa thỏa mãn lại vừa như không hài lòng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!