Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Không biết qua bao lâu, theo một đoàn kim quang cuối cùng từ lòng bàn tay Hàn Lập bắn ra, kim quang ba động kịch liệt trên người hắn đột nhiên tiêu tán.
Khí tức chợt hạ xuống, đồng thời tu vi ngay thời khắc này cũng rơi xuống Đại La đỉnh phong.
"Bình linh tiền bối, đa tạ tương trợ." Hàn Lập thở phào một hơi, buông bàn tay đang ấn ở trên Chưởng Thiên Bình ra.
Bình linh cũng không đáp lại hắn.
Vào thời khắc này, Chưởng Thiên Bình đột nhiên rung động mạnh lên, kim ngấn quang mang phía trên cuồng thiểm, quang mang màu xanh sẫm trong bình cũng điên cuồng loạn động.
Hàn Lập hơi biến sắc, vội vàng nhẹ nhàng lui lại.
Đồng thời một vầng sáng màu vàng óng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, ngăn cản lực lượng thời không chung quanh.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, Chưởng Thiên Bình bạo liệt ra, hóa thành vô số chùm sáng màu xanh sẫm.
Những chùm sáng màu xanh sẫm này cũng không phiêu tán, hội tụ lại một chỗ, rất nhanh ngưng tụ thành một hình người, hóa thành một đồng tử tóc lục tám tuổi, mi thanh mục tú, lại nhìn không ra giới tính.
"Ha ha, đã bao nhiêu năm, rốt cuộc thoát khỏi cái bình đáng chết kia, khôi phục thân thể tự do." Đồng tử tóc lục nhìn thân thể của mình, cười ha ha.
"Các hạ chính là bình linh tiền bối? Chúc mừng người rốt cuộc thoát khỏi trói buộc của Chưởng Thiên Bình." Hàn Lập rất bình tĩnh, tựa hồ sớm đã dự liệu được những thứ này.
"A, ngươi đã sớm biết việc này?" Bình linh ngược lại có chút kinh ngạc với phản ứng của Hàn Lập.
"Tiền bối thân là bình linh Chưởng Thiên Bình, trước đó lại thường xuyên yên lặng tu hành, ta đoán được tiền bối có mưu đồ. Thêm nữa Luyện Thần Thuật của ta viên mãn, cảm ứng tâm linh cực kỳ linh mẫn, tiền bối mặc dù không phải là sinh linh, nhưng lúc nói chuyện với ta, tâm tư của người ta cũng có thể dò xét một hai, cho nên mơ hồ đoán được một chút."
Hàn Lập cười nhạt một tiếng.
"Chậc chậc, Luân Hồi điện chủ kia quả nhiên là kỳ tài ngút trời, sáng tạo ra Luyện Thần Thuật lợi hại như thế. Nếu ngươi phát giác được ta có mưu đồ, còn dám hợp tác với ta?" Bình linh cười chậc chậc một tiếng, sau đó lườm Hàn Lập một cái, nói.
"Tiền bối mặc dù có mưu đồ, nhưng ta không cảm giác được ác ý, chuyện hợp tác cùng có lợi, có gì không dám? Mà bây giờ cảnh giới ta mặc dù rơi xuống Đại La cảnh, nhưng lĩnh ngộ Thời Gian Pháp Tắc vẫn không yếu bớt, cũng không phải mặc cho người nhào nặn." Hàn Lập cười nhạt một tiếng.
"Ha ha, tốt! Không hổ là Hàn Lập, bất quá ngươi mặc dù về tới Đại La cảnh đỉnh phong, nhưng vận dụng Thời Gian Pháp Tắc cũng phải thận trọng... Ngoài ra, ngươi có thể yên tâm, ta cũng không có ác ý với ngươi, chỉ có cảm kích. Đa tạ ngươi có thể bỏ qua Đạo Tổ chi lực, ta mới có thể thuận lợi thoát khỏi Chưởng Thiên Bình." Bình linh lần nữa cười to, chắp tay với Hàn Lập.
"Chúng ta hỗ trợ nhau mà thôi, tiền bối không cần khách khí như thế. Không biết tiếp theo tiền bối có tính toán gì không?" Hàn Lập giơ một cánh tay lên, đáp lễ lại rồi hỏi.
"Bị vây trong bình vô số năm tháng, tiếp theo tự nhiên là hảo hảo du lịch Chân Tiên giới một phen. Nếu có cơ hội, ta còn muốn đi ra ngoài Chân Tiên giới nhìn xem một chút." Mặt bình linh lộ vẻ hưng phấn.
"Bên ngoài Chân Tiên giới? Tiền bối nói là U Minh giới và Hôi giới sao?" Hàn Lập hơi khẽ giật mình.
"Hàn đạo hữu, ánh mắt của ngươi quá thiển cận, hẳn là ngươi cảm thấy Chân Tiên giới, Hôi giới, U Minh giới chính là toàn bộ thế giới?" Bình linh cười nói, giữa thần sắc lại ngưng trọng không ít.
"Các đại Tiên Vực Chân Tiên giới là mở ra từ trong Man Hoang giới vực vô biên, cho nên diện tích Man Hoang giới vực hẳn là lớn hơn một chút so với bản đồ Chân Tiên giới. Còn bên ngoài Man Hoang giới vực, ta cũng không biết." Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi nói.
"Tầm mắt Hàn đạo hữu ngươi còn chưa đủ, chuẩn xác thì, mặc kệ là Chân Tiên giới, Minh giới, hay là Hôi giới, đều là đản sinh trong không gian Hỗn Độn ban đầu nhất. Chưởng Thiên Bình cũng là đản sinh tại nơi đó. Căn cứ ký ức nguyên thuỷ tồn tại trong Chưởng Thiên Bình, không gian Hỗn Độn vô biên vô hạn, rốt cuộc ra đời bao nhiêu giới diện cùng loại với Chân Tiên giới căn bản không biết được. Bất quá khẳng định không chỉ hai ba cái như thế.
Thế nào, Hàn đạo hữu, ngươi có hứng thú đi cùng ta tìm tòi nghiên cứu một chút thế giới này không?" Bình linh nhìn về phía Hàn Lập.
"Tiền bối chí cao, tại hạ khâm phục, chỉ là tại hạ vừa mới kinh lịch trận đại kiếp này, thật sự là tâm thần mỏi mệt, hơn nữa còn có người đang chờ ta trở về, chỉ sợ không cách nào đi cùng tiền bối hành trình lần này." Đôi mắt Hàn Lập hơi sáng lên, nhưng lập tức lại lắc đầu nói.
"Tốt, người có chí riêng, ta cũng không miễn cưỡng." Trong giọng nói bình linh có chút thất vọng.
"Bình linh tiền bối, bây giờ chúng ta thân ở thời không thông đạo, lại không có Chưởng Thiên Bình, làm thế nào trở về?" Hàn Lập không muốn nói nhiều về đề tài này, chuyển chủ đề, hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!