11
Thế là, ta lại dọn về tiểu viện nơi Tiêu Cảnh Sách ở.
Buổi tối ta đang trải giường trên ghế mềm, bỗng nghe tiếng yếu ớt sau lưng: "Phu nhân vất vả rồi."
Động tác dừng lại, ta quay đầu nhìn:
"Không sao, dù sao hiện tại ngài và ta vẫn là phu thê, ta muốn cứu di nương của ta ra, vẫn cần dựa vào ngài, đôi bên cùng có lợi mà thôi."
Hắn đã tỉnh, gắng gượng ngồi dậy, cười khổ: "Ta đã không còn sống được bao lâu, nàng nhất định phải đối xử với ta lạnh nhạt vậy sao?"
Tim đau nhói, ta hít mũi, cố nén nước mắt:
"Đừng nói đáng thương như vậy... Ngài nói đi, ngài cưới ta rốt cuộc vì cái gì?"
"Nếu ta nói ra, nàng có tha thứ cho ta không?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ngài nói trước..."
Chưa dứt lời, bên ngoài chợt có động tĩnh, ta cảnh giác quay đầu lại, đúng lúc thấy hai tên thích khách áo đen cầm kiếm, phá cửa sổ vào.
Chúng không thèm nhìn ta, lao thẳng về phía Tiêu Cảnh Sách.
"Huyền Vũ!"
Ta nắm lấy chén trà ném mạnh tới, tạm thời cản lại một kiếm, rồi lao tới, tay trần bóp chặt cổ tay hắn đang cầm kiếm.
Tiếng xương cổ tay vỡ vụn vang lên, hắn kêu lên thảm thiết, kiếm trong tay rơi xuống đất, tên còn lại mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, giơ kiếm đ.â. m về phía ta.
Hắn đ.â. m tới chỗ hiểm, ta nhất thời tránh không kịp.
Đang định nghiến răng dùng vai đỡ kiếm, sau lưng bỗng có bàn tay đưa ra, nắm chặt lưỡi kiếm, làm nó chậm lại, cuối cùng không đ.â. m vào.
Nhưng bàn tay ấy bị cắt thành hai vết thương, sâu đến tận xương.
Thấy không thể đắc thủ, hai tên thích khách quả quyết bỏ kiếm, nhảy cửa sổ chạy trốn.
Huyền Vũ dẫn người đuổi theo, ta quay lại nhìn, Tiêu Cảnh Sách như không cảm nhận được đau đớn, ánh mắt không rời khỏi ta một khắc.
Ta run rẩy lông mi: "Ngài không cần làm vậy, hắn dù đ.â. m vào cũng không gây thương tích nghiêm trọng."
"Chỉ sợ phu nhân bị thương thôi, nếu phu nhân để tâm, không cần để ý đến."
Chàng cười nhẹ, thân hình lắc lư, có lẽ động đến vết thương, lại bắt đầu ho không ngừng.
Trong động tác, vết thương trên tay bị kéo căng, càng thêm kinh khủng.
"Ngài đừng động nữa!"
Ta hoảng sợ vội đỡ hắn, Tiêu Cảnh Sách thuận thế dựa vào vai ta, thấp giọng nói:
"Việc này xong, không biết ta còn sống được bao lâu, ta có chuyện cần phân phó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!