Ta đỏ tai, quay phắt đầu, trừng mắt nhìn chàng: "Im miệng!"
"Từ trước tới nay, chàng đều lừa ta... Dao Thanh Uyển nói chàng cưới ta có mục đích khác, ta hoàn toàn không tin, vậy mà lời nàng ta nói lại là thật."
"Ta thừa nhận, lúc cầu thân nàng, thực sự không phải vì chuyện xung hỉ, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ."
Tiêu Cảnh Sách nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến hiện lên vẻ trắng mịn như ngọc,
"Chỉ là bây giờ đại sự chưa thành, thời gian cũng chưa đến, ta chưa thể nói cho nàng biết. Nhưng những lời ta từng nói với nàng, cũng không phải giả dối."
"Đã đến mức này rồi, chàng còn muốn giấu ta, tiếp tục tìm cớ lừa ta sao?"
Ta cười lạnh, thu lại cảm xúc, quay người bước đi, Tiêu Cảnh Sách dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng vào tai ta chỉ là tiếng ho kịch liệt.
Mấy ngày nay gió lạnh, thân thể chàng vẫn không khỏe, còn đang uống thuốc.
Nhưng có liên quan gì đến ta chứ?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta buộc mình cứng rắn, bước ra khỏi phòng.
10
Đêm ấy, ta ngủ không yên giấc.
Sáng hôm sau, A Ninh bồi ta rửa mặt, chải đầu, trong gương đồng phản chiếu nét mặt nàng muốn nói nhưng lại thôi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đêm qua Vương gia ho ra máu, đã mời y quan đến chẩn trị, nói rằng do quá đau buồn mà ảnh hưởng đến tinh thần, dẫn đến bệnh cũ tái phát."
A Ninh đầy lo lắng: "Huyền Vũ không biết đã phạm lỗi gì, lại bị Vương gia trừng phạt nặng, hiện nay toàn thân đều là vết thương, không thể chăm sóc tốt cho ngài…"
Tay ta dừng lại trên bàn trang điểm, mắt lạnh lùng cười:
"Nếu như trong phủ Bình Dương lớn như vậy mà không tìm được người thứ ba có thể dùng, thì ngươi đi chăm sóc đi? Dù sao ta cũng khỏe mạnh, tay chân đầy đủ, vốn không cần người hầu hạ."
A Ninh không dám dò xét thêm, cẩn thận nhìn ta: "Vương phi với Vương gia... cãi nhau sao?"
"Không phải cãi nhau, là muốn hòa ly."
Ta và Tiêu Cảnh Sách bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nhưng, chỉ là ta đơn phương mà thôi.
Mấy ngày liền, lúc dùng bữa hắn vẫn ngồi cùng ta, ta cũng lười giả vờ yếu đuối, bưng chén sứ thanh hoa, uống cạn hơn nửa bát cháo cá.
Tiêu Cảnh Sách ngồi đối diện, ta uống cháo, hắn uống thuốc.
Trong chén ngọc trắng chứa đầy thuốc đen kịt, mùi vị đắng cay đến tê đầu lan toả trong không khí.
Tiêu Cảnh Sách rất ghét uống thuốc, trước đây luôn do ta dỗ dành, hiện giờ, hắn cầm thìa ngọc, bất đắc dĩ nhìn ta: "Đắng quá."
"Đắng à? Đắng thì đúng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!