Chương 1: (Vô Đề)

1

Tiêu Cảnh Sách, người nổi danh là bệnh tật triền miên trong kinh thành.

Nghe đồn, hắn ba tuổi đã biết đọc chữ, năm tuổi học võ thuật cưỡi ngựa, vốn dĩ phải có một tương lai sáng lạn, nhưng mười hai tuổi lại trúng độc kỳ lạ, từ đó nằm liệt giường.

Sau khi hôn sự được định xong không lâu, muội muội yếu đuối không tự lo liệu được của ta, Dao Thanh Uyển, đặc biệt đưa cho ta một bình thuốc bằng sứ trắng.

"Tỷ tỷ uống đi, tỷ đã sinh ra với sức mạnh trời cho, cũng nên có thân hình vạm vỡ để phù hợp."

Ta hiểu rõ, uống thuốc này vào, tám phần ta sẽ ngày càng béo phì, quyết không chịu nhận.

Dao Thanh Uyển cười mỉm, dịu dàng nói: "Dược liệu quý giá, nên phải dùng. Nếu tỷ không uống, ta sẽ tặng nó cho tam di nương."

Ta nhịn không đánh nàng ta một bạt tai, ngửa đầu đổ thuốc vào miệng.

"Thật đáng tiếc, ngày sau dung mạo của tỷ e rằng sẽ ngày càng thô kệch xấu xí, sợ rằng sẽ không được phu quân yêu thích."

Nàng nói là tiếc, nhưng ánh mắt lại đầy niềm vui, như gặp được trò thú vị vậy.

Hôm sau, Vệ Vân Lãng đến thăm, Dao Thanh Uyển lại bày ra vẻ mặt lo lắng:

"Tỷ tỷ lấy chồng rồi làm sao mà sống? Nghe nói thân thể Bình Dương Vương yếu đuối, sau khi trúng độc mất thế lực, lại không được sủng ái, chỉ có hư danh Vương gia."

"Thanh Uyển, muội thật quá tốt bụng, nàng ta mấy lần mưu hại muội, sao còn lo lắng cho nàng ta chứ." Vệ Vân Lãng lên tiếng

"Dù sao tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của muội."

Dao Thanh Uyển thở dài:

"Huống chi Bình Dương Vương thường xuyên bị ám sát... cuộc sống lo lắng sợ hãi ấy sao bằng an ổn ở nhà họ Dao?"

Ta cảm ơn muội muội.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cuộc sống sau khi lấy chồng, dù khó khăn thế nào, cũng tốt hơn ở nhà họ Dao.

2

Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Cảnh Sách, là trong màn trướng đỏ.

Hắn nằm, ta đứng.

Có lẽ vì bệnh tật triền miên, mặt mày Tiêu Cảnh Sách tái nhợt, đôi môi mỏng không chút huyết sắc.

Chỉ có đôi mắt sáng rực nhìn ta, còn sáng hơn cả ánh nến trong phòng.

Thấy ta chần chừ không động, hắn thở dài: "Là ta quá yếu đuối, khiến phu nhân vất vả."

Ta nghiêm mặt: "Phục vụ phu quân, là nghĩa vụ của thê tử, phu quân chớ mềm lòng thương hại ta."

Nói xong liền bắt đầu làm việc vất vả.

Trong lúc đó, ánh mắt Tiêu Cảnh Sách dần dần mất đi ý cười, bất chợt đưa tay ngăn ta lại: "Phu nhân đang làm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!