Phòng phẫu thuật có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ba người Vệ Nghê đứng trước hình ảnh, không ai nói gì.
Ca giải phẫu mở ngực trở nên khó khăn hơn khi chiếc xương sườn gãy này xuất hiện.
Trong lòng Vệ Nghê nhanh chóng tự tìm ra đối sách.
Nếu chỉ đơn thuần là suy tim cấp tính, như vậy chỉ cần cắt màng tim giảm tình trạng suy, đồng thời khống chế xuất huyết, bổ sung lượng máu vừa đủ, nhưng bởi vì vật này đã ăn sâu vào phần xương của màng tim, giải phẫu khó hơn gấp bội, không chỉ đòi hỏi tốc độ tay của mổ chính, còn liên quan đến nhiều vấn đề khác xảy ra sau khi khâu lại màng tim.
Nếu biết trước sự tình này, mổ chính nên giao cho bác sĩ khoa ngoại Trương Nam Kim kia.
"… Cuộc bàn luận kết thúc." Triệu Minh Duệ cuối cùng nói, giọng đầy mệt mỏi lẫn thất vọng, "Đi hỏi xem viện trưởng Trương hoặc chủ nhiệm Khương có thể tới đây không, nhất định phải là hai người họ."
Vệ Nghê cùng thực tập sinh đều không có nói chuyện.
Đây là ca phẫu thuật phức tạp ít hy vọng, Triệu Minh Duệ nhận thua cũng xuất phát từ sự tỉnh táo bản thân chịu trách nhiệm đối với tính mạng bệnh nhân.
Nếu là chủ nhiệm Khương, hoặc Trương Nam Kim tới mổ chính, phần trăm sống sót của bệnh nhân sẽ cao hơn.
Khi Triệu Minh Duệ sắp xin đổi chỗ, một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy hành động của ông.
"Bác sĩ Triệu! Bệnh nhân sắp không xong rồi, độ bão hoà oxy và huyết áp vẫn tiếp tục xuống thấp!" Sắc mặt y tá tái nhợt.
Vệ Nghê không chút nghĩ ngợi nhanh chóng trở lại trước bàn mổ.
Bệnh nhân nhắm chặt hai mắt, mặt không còn chút máu, đường sóng thở trên máy dò diện ngày càng hụt.
Đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.
"Một phút cũng không thể kéo dài thêm, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật."
Triệu Minh Duệ đang quan sát triệu chứng của bệnh nhân đột nghiên ngẩnng đầu, phát hiện người nói những lời này là Vệ Nghê đứng đối diện.
Sắc mặt của cô vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là bên trong ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, xuất hiện ý chí khó lay chuyển.
"Em có thể đảm nhận ca phẫu thuật lấy xương trong và khâu lại màng tim." Vệ Nghê nói.
Lời của Vệ Nghê còn chưa dứt, thực tập sinh đã khiếp sợ nhìn cô.
Ánh mắt không thể tin được, như người bình thường nghe thấy Chu Công muốn dời núi.
"Cuộc phẫu thuật này rất khó, đến thầy cũng không dám nhận." Thực tập sinh khuyên, "Vẫn nên giao cho bác sĩ mổ chính có kinh nghiệm khác đi!"
"Em từng tham dự cuộc giải phẫu cùng loại, lúc đó được một vị chủ nhiệm đạt danh hiệu vinh dự quốc gia chủ trì, em đã chứng kiến toàn bộ quá trình ở đó." Vệ Nghê quyết tâm nhìn Triệu Minh Duệ.
Cô vô cùng nghiêm túc, Triệu Minh Duệ cảm nhận được sự tự tin của cô.
Những lời này hẳn phải để ông nói.
Nếu ông có lòng tin, ông cũng sẽ nói. Nhưng ông không có. Ông tin tưởng chủ nhiệm Khương nếu đứng đây cũng làm đến tim không gợn sóng.
Không có bác sĩ nào đặt hy vọng bệnh nhân trên tay mình rồi bỏ đi.
Cuộc phẫu thuật lần này, ông không có tự tin. Không tự tin, đã dự liệu được thất bại.
Thay vì căng da đầu thực hành, không bằng đem cơ hội giao cho người đáng tin cậy hơn.
"Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân thất thường ⎯" Y tá giải phẫu nhìn đường điện tim hụt lên xuống, sắc mặt trắng bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!