*Chương này và chương sau có khá nhiều tình tiết liên quan đến kiến thức Y học, và mình không phải người trong ngành nên có thể những gì mình tra cứu vẫn chưa hoàn toàn chính xác, mong bạn đọc thông cảm. Nếu có gì sai lệch bạn đọc cứ nhẹ nhàng góp ý để mình sửa lại nhé!
Tiếng xe cứu thương chói tai và còi xe cảnh sát cắt ngang màn đêm yên tĩnh của thành phố C.
Cửa hàng hai bên đường lớn đèn phát sáng, có một chiếc xe cứu thương giành giật từng giây lao nhanh về phía trước.
Trước cửa bệnh viện trực thuộc đại học Y khoa, Trương Nam Kim dẫn đầu toàn bộ mười hai nhân viên y tế đứng chung một chỗ, tinh thần khẩn trương ngưng trọng nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa.
Trong đại sảnh, bầu không khí căng thẳng bao trùm, báo hiệu một cuộc chiến sắp nổ ra.
Vệ Nghê đứng bên cạnh, chỉnh lại bao tay y tế trên tay.
Loạt cảm xúc kỳ diệu mãnh liệt không rõ nguyên nhân dâng lên trong lòng cô.
Mỗi khắc tại đây, cô bỏ quên những ngày đêm dây dưa phiền não thống khổ, tai nghe thấy rõ tiếng tim đập mạnh, tâm tình bình tĩnh lạ thường.
"Chị thấy khẩn trương không?"
Thực tập sinh đứng cạnh cô, trên mặt nửa khẩn trương nửa hưng phấn:
"Đây là lần đầu em chứng kiến hiện trường tại nạn lớn đến vậy."
Tiếng xe cấp cứu càng lúc càng rõ ràng, bầu trời đêm bắt đầu đổi thành màu lam.
Vệ Nghê không trả lời, mà thực tập sinh cũng lãng quên không đợi câu trả lời từ cô.
Vì ánh đèn cảnh báo nhấp nháy ngày càng dữ dội, tất cả mọi người, kể cả thực tập sinh, đều trở nên nghiêm túc hơn.
Vệ Nghê rũ bao tay màu xanh xuống, ánh mắt kiên định bình tĩnh chuẩn xác nhìn ánh đèn phát sáng đâm thủng màn đêm.
Chiếc xe cấp cứu phanh gấp ở cửa bệnh viện.
"Mau mau mau!"
Cửa sau xe cấp cứu mở ra, ngoài đội bác sĩ cô giường cứu thương xuống xe, còn có những tiếng khóc rên thút thít chứa đầy sự hoảng sợ.
Trương Nam Kim giống người máy được lên dây cót, dẫn dắt mọi người bước nhanh đến cửa tự động cùng đội bác sĩ.
Chiếc xe cứu thương thứ hai thứ ba liên tiếp dừng lại, càng có nhiều bệnh nhân nằm ở cáng được cô xuống.
Hai đội bác sĩ đẩy giường cáng đến trước mặt Trương Nam Kim, bệnh nhân nằm trên cáng cả người đầy máu, mặt trắng bệch đầy mồ hôi lạnh, mí mắt sụp đôi đồng tử rã ra.
"Nam, 36 tuổi. Bên trong khoang bụng bị xuất huyết, bị sốc dẫn đến mất máu ⎯"
Bác sĩ trong đội đứng trước nói nhanh, Trương Nam Kim ngưng thần lắng từng chữ một, sắc mặt nghiêm túc cực độ.
"Nguy cơ nội tạng bị vỡ, lập tức giải phẫu." Trương Nam Kim nói, "Giao cho bác sĩ Nguyễn."
Bác sĩ Nguyên lập tức tiến lên.
"Nam, 45 tuổi, toàn thân nhiều chỗ xuất huyết, đồng thời phổi có vết nứt, xương sọ bị gãy, da đầu sưng tấy, đã lâm vào trạng thái hôn mê." Lại có một người nữa đẩy cáng đi lên trước.
Trương Nam Kim nhíu nhíu mày.
"… Có khả năng bị chấn thương sâu trong não, cần phải giải phẫu xử lý, bệnh nhân này tôi nhận. Chủ nhiệm Khương, người sau giao cho cô."
Chủ nhiệm Khương thay thế Trương Nam Kim đứng đầu hàng.
Mọi thứ dần đâu vào đấy nhanh chóng tiến hành thực hiện, mùi máu tươi nhàn nhạt phân tán trong không khí, số bác sĩ bên cạnh Vệ Nghê ngày càng ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!