Vệ Nghê cong eo, cẩn thận thoa thuốc dán băng ở khoé mắt người thanh niên.
"Không có gì trở ngại, ở lại quan sát 40 phút xong là có thể ra về."
"Không cần chụp CT gì đó luôn sao?" Thanh niên ngồi trên giường bệnh sờ sờ khoé mắt được băng bó cẩn thận, lòng còn sợ hãi nói.
"Không tổn thương trực tiếp đến bên trong mắt, không cần sợ." Vệ Nghê nói.
"Cây gậy kia bay thẳng vào mắt tôi đó, bác sĩ xem lại giúp tôi với, lỡ đâu bên trong có cục u thì sao?" Thanh niên nghe răng trợn mắt nhìn Vệ Nghê.
Vệ Nghê đang muốn tới gần, thanh niên đột ngột kêu lên thảm thiết.
"Đại ca à⎯⎯" Giải Tinh Tán đặt mông ngồi xuống bên cạnh người thanh niên, cánh tay gắt gao khoá cổ hắn, "Đừng có vớ vẩn, rõ ràng cái đầu bóng loáng kia đánh vào đầu anh mà, lấy đâu ra cục u trong mắt? Bác sĩ người ta đã nói không sao rồi, anh cứng đầu làm gì?"
"Chú còn không biết xấu hổ?" Thanh niên xù lông lên, "Chú chỉ bị vết bầm nhỏ xíu, có gì nghiêm trọng chứ! Đôi mắt này của anh nếu mù đi, nửa đời còn lại dựa vào cái gì kiếm cơm đây?!"
"Anh vẫn ăn cơm được trong tình trạng này mà." Giải Tinh Tán vỗ vỗ bờ vai hắn.
Vệ Nghê làm lơ cuộc đấu võ mồm của hai người, làm xong việc mình liền rời đi. Cô còn chưa đi được hai bước, một bóng dáng màu đen liền đuổi theo.
"Gặp lại nữa rồi." Hai tay cậu bỏ vào túi quần, không nhanh không chậm đi theo sau cô, "Thì ra chị là bác sĩ."
Vệ Nghê không để ý cậu, cậu lại nói:
"Tôi còn tưởng chị theo nghệ thuật ⎯ vẽ tranh, làm thơ, hoặc là mấy cái khác."
"… Vì sao?" Vệ Nghê chăm chú nhìn phía trước.
Giải Tinh Tán nhìn thẳng hai mắt cô, cười nói: "Cảm giác được thôi."
Một đợt sóng phiền muộn tràn ngập trong lòng Vệ Nghê, trước mắt hiện lên một mớ hình ảnh hỗn độn.
Cô trầm mặc không gì mà gạt đi ký ức cũ kỹ.
"Bác sĩ Vệ, thì ra em ở đây." Vị bác sĩ trung niên ôn hoà đi ra từ hành lang, trong tay cầm mấy quyển ca bệnh, vừa gọi vừa đi qua chỗ Vệ Nghê, "Em lại đây một lát."
Nhìn người đến là bác sĩ trưởng khoa Triệu Minh Duệ, chân Vệ Nghê vội bước nhanh hơn.
Bởi vì cô mới đến, Triệu Minh Duệ cố ý trước khi tan tầm gọi cô tới, dặn dò buổi tối đi kiểm tra phòng nhớ đặc biệt chú ý tới vài bệnh nhân.
Vệ Nghê đứng một bên lắng nghe, một bên ghi nhớ trong lòng, không dám để chút sơ sẩy.
Sau khi được Triệu Minh Duệ bảo cô có thể rời đi, cô thuận đường cũ quay lại, phát hiện dưới hành lang có gì đó.
Cậu vẫn chưa đi.
Cậu buồn chán dựa vào tường, đầu ngẩng lên đều khập khiễng cao hơn so với những người xung quanh. Khi gương mặt tinh tế kia không làm ra biểu tình gì, mày ép xuống cùng đôi mắt một mí sắc bén toả ra cảm giác lãnh khốc.
Trung tâm cấp cứu dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng mấy người xung quanh Giải Tinh Tán trước sau ăn ý, tầm mắt cùng bước chân đều cố gắng tránh xa cậu ra.
Vệ Nghê rũ mắt xuống, vừa định giả vờ không thấy gì rời khỏi nơi này, Giải Tinh Tán liền đứng thẳng người.
"Buổi tối ngày mốt, gần khuê tinh lâu có buổi trình diễn. Nếu có hứng thú, hoan nghênh chị tới xem." Ánh mắt cậu thẳng tắp nhìn cô.
"… Ngại quá." Vệ Nghê nói, "Ngày đó tôi bận việc."
Không đợi Giải Tinh Tán đáp lại, cô từ bên cạnh cậu vùi đầu chuồn đi.
Giải Tinh Tán nhìn bóng dáng cô lạc trong đám đông, lúc này mới chậm rì rì quay lại giường bệnh của bạn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!