Chương 6: Cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ đời mình…

Mở cửa vào nhà liền nghe thấy tiếng tin thời sự.

Thành Dự ngồi trên sô pha phòng khách, mở TV, đôi mắt lại chằm chằm vào điện thoại trong tay. Nghe thấy tiếng Vệ Nghê mở cửa, hắn buông điện thoại, ngước mắt nhìn.

"Em đi đâu vậy?"

"Có công chuyện." Vệ Nghê tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Chuyện gì?"

"Hôm nay sao anh về sớm vậy?" Vệ Nghê hỏi lại.

Thành Dự đi vào phòng bếp lấy ra một hộp nhôm cách nhiệt.

"Anh hoãn lại cuộc hội nghị tối nay." Hắn nói, "Anh còn mua chân gà mà em thích ăn đây."

Dù là trước hay sau khi kết hôn, Thành Dự đều chu đáo như vậy, nhưng sau trận phong ba Quách Thế Mẫn để lại, những điều này lại giống như nịnh nọt lấy lòng.

Vệ Nghê lãnh đạm nói rồi lập tức đi vào phòng ngủ.

Thành Dự đi theo sau cô: "Em đói bụng không? Có muốn ăn ngay không hay chút nữa?"

"Em không đói." Vệ Nghê nói.

"Em vẫn còn để bụng chuyện mẹ anh à?" Thành Dự vòng tới trước mặt cô, đón lấy túi xách trên vai cô, chủ động đem cất trong tủ quần áo. Hắn nhìn đôi mắt trốn tránh của Vệ Nghê, có chút cầu xin nói: "Em cũng biết tính cách mẹ sao mà, đừng để ý nữa. Chịu đựng một chút sẽ qua thôi."

"… Chịu đựng đến bao giờ?" Vệ Nghê nói.

Đột nhiên cô hỏi lại làm Thành Dự ngẩn người.

Hắn không quen bị người vợ ngày thường dễ tính mà lại hỏi gay gắt như vậy nên có hơi bối rối, lát sau, hắn mới bình tĩnh cười khan nói: "Chỉ một chút thôi, em còn có anh mà? Lát nữa anh sẽ gọi cho mẹ, nói với bà ấy sau này không được như vậy nữa. Nghê Nghê, đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng."

Thành Dự vươn tay muốn chạm vào vai cô.

Nhìn bàn tay thon dài kia, trong nháy mắt Vệ Nghê nhớ đến hôm ở rạp chiếu phim, chính bàn tay này đã ôm lấy người con gái khác. Cơn ghê tởm mãnh liệt nảy lên cổ họng, làm cô buột miệng nói:

"Bệnh viện Đại học Y khoa nhận em rồi, sau này em sẽ đến đó làm việc."

Tay Thành Dự khựng lại rồi bỏ xuống.

Giữa mày hắn nhíu mạnh lại, đôi đồng tử nâu thẫm toé lên tia lửa giận.

"Không được." Hắn quyết liệt nói, "Anh không đồng ý."

"Đó là công việc riêng của em, em đồng ý là được."

"Ý em là ⎯⎯" Lửa giận trong mắt Thành Dự càng lớn, "Chỉ cần em muốn thì không cần phải hỏi ý kiến người nhà sao?"

"Em sẽ tham khảo ý kiến của anh." Vệ Nghê nói.

Cô đón nhận ánh mắt tức giận của Thành Dự, mang theo tâm lý muốn trả thù nói:

"… Không phải em rất giống anh sao? Anh làm việc cũng đâu cần cái gọi "tham khảo ý kiến" của em?"

"Anh biết rõ mình đang làm gì, còn em, em biết sao?" Thành Dự tức giận nói: "Anh đã nói rất nhiều lần, ngoại trừ đến bệnh viện làm việc, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý! Nhưng em⎯"

"… Anh thật sự biết chính mình đang làm những gì sao?" Vệ Nghê cắt ngang.

Thành Dự ngẩn ra, ánh nhìn căm tức nhìn Vệ Nghê có chút né tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!