Ngày kỷ niệm năm năm của Vệ Nghê trôi qua như vậy.
Cuộc gặp mặt với Quách Thế Mẫn làm cô không nghĩ chuyện tình cảm này có thể tha thứ, thoát ra khỏi những hồi ức rồi lấy hộp sushi lạnh băng kết thúc ngày kỷ niệm này.
Trưa hôm sau, cô được Chu Mộng Dao mời đến nhà.
Hầu gái mời Vệ Nghê vào cửa, ngồi xổm lấy dép lê ra mời cô thay.
Vệ Nghê từ cửa huyền quan thật dài đi vào bên trong biệt thự, đập vào mắt trước tiên là cầu thang xoắn ốc cao ngất uốn lượn.
"Nghê Nghê đến rồi?"
Chu Mộng Dao mặc áo ngủ tơ tằm, tóc được xõa tung tựa hồ mới rời giường, cô bồng một đứa bé mới mấy tháng tuổi đang nhắm mắt tự mút ngón cái.
Chu Mộng Dao đem con trai cho chị Nguyệt phía sau rồi bước nhanh đến ôm cánh tay Vệ Nghê.
"Tụi mình đến nhà kính nói chuyện." Cô không quay đầu lại mà phân phó hầu gái sau lưng, "Dì Lý, pha hai ly cà phê đem tới nhà kính, không thêm đường."
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Hai đứa nhỏ lắc lư chạy tới mỗi bên ôm lấy chân Chu Mộng Dao, đứa trẻ lớn tuổi nhất tò mò nhìn Vệ Nghê.
Vệ Nghệ nhìn hắn cười cười.
"Bé cưng, mau kêu dì Vệ — đây là người bạn tốt nhất của mẹ." Chu Mộng Dao cười nói, "Đây là con trai lớn và con gái lớn của mình, lần lượt là Chu Minh Đằng và Chu Phiêu Lượng, đứa con gái nhỏ hiện tại chỉ có mỗi nhũ danh là Mầm Mầm. Nào — hai đứa còn không mau chào hỏi dì đi?"
"Chào dì ạ…" Hai đứa nhỏ một trước một sau chào.
Ánh mắt Vệ Nghệ nhịn không được vẫn luôn nhìn hai đứa trẻ ngây thơ. Khuôn mặt tròn tròn cùng tính cách trẻ con, tròng mắt đen nhánh linh động, xoay tròn trông vô cùng đáng yêu.
"Hiện tại mẹ đang bận. Hai đứa tự chơi với nhau đi." Chu Mộng Dao nhẹ nhàng kéo hai đứa con ra, "Dì Lý, mang đứa lớn đi đi."
"Hai tiểu bảo bối mau tới đây—" Dì vội vàng ra tiếp đón.
Hai đứa trẻ nhảy nhót đi theo sau dì Lý, Chu Mộng Dao kéo cô chạy lên lầu.
Vệ Nghê không phải lần đầu đến nhà Chu Mộng Dao, khi cô dọn tới đây ở sau đám cưới, Vệ Nghê cũng từng tới làm khách. Nhưng cũng chỉ có mỗi lần đó, không biết khi nào mới gặp lại, Chu Mộng Dao vẫn luôn rất bận, hai người các cô hiếm khi gặp riêng nhau. Mỗi lần gặp mặt đều là đi cùng chồng đến dự tiệc tối.
"Mình thích ngủ trưa ở đây, do có hoa nên không thể dùng điều hoà, ngày thường đều ở trong vườn hoa. Mình đến đó đi, lát mấy dì sẽ đem thêm hoa tới." Chu Mộng Dao nói.
Căn phòng này vốn là một sân phơi hình lục giác, nay đã được biến đổi thành một nhà kính trồng hoa ngập tràn ánh sáng. Hoa hồng và hoa nguyệt quý nở rộ đua nhau khoe sắc, hương thơm dịu nhẹ của hoa hòa quyện cùng hương cà phê ấm áp. Qua ô cửa kính lớn còn có thể ngắm nhìn dòng sông uốn lượn và những tòa nhà cao tầng sừng sững phía xa.
Vệ Nghê ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn màu hồng nhạt, lưng thẳng tắp, so với Chu Mộng Dao hoàn toàn thả lỏng bên cạnh, hai chân gác lên nhau, không để ý chiếc áo ngủ để hở ra ít cảnh xuân.
"Sao đây, suy nghĩ kỹ chưa?" Chu Mộng Dao bưng ly cà phê lên.
"… Nghĩ kỹ rồi." Vệ Nghê nói, "Mình muốn ly hôn."
"Không đổi ý luôn sao?" Chu Mộng Dao nhướng mày.
Vệ Nghê rũ mắt xuống, giọng điệu chắc chắn.
"Đã nghĩ kỹ rồi."
"Cậu trưởng thành rồi, mình cũng không thể phân tích ưu nhược điểm của việc ly hôn thay cậu. Nếu cậu muốn ly hôn nhanh gọn, vậy phải chuẩn bị thật tốt để đánh một trận ác liệt mới được. Theo những gì mình biết về Thành Dự, anh ta tuyệt đối sẽ không chịu buông tay dễ dàng như vậy."
Vệ Nghê trầm mặc không đáp.
"Tài sản lẫn nợ nần của Thành Dự cậu biết rõ được bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!