Cái ôm bất chợt khiến cho người ta giật mình, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, đầu tiên là cô để ý đến hơi lạnh từ trên người cậu, trên trán còn đổ đầy mồ hôi, còn có nhịp tim đang đập mãnh liệt dưới lớp áo hoodie nhung.
Suy nghĩ một lúc, cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Chỉ cần nghĩ bởi vì cậu biết mình đang ở đây, cho nên mới chạy như điên trở về, còn cho rằng cô rời đi rồi nên mới ngơ ngác đứng trước cửa thang máy như vậy, trái tim cô lại như bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, những băn khoăn, ưu tư gì đó đều tan biến.
Bọn họ vẫn bất động ôm nhau trước thang máy.
Cửa thang phía sau khép mở vài lần, lần lượt có vài người mang vẻ mặt kinh ngạc đi ngang cả hai, nhưng không ai cử động.
Thời gian như ngừng lại, không có gì có thể làm phiền họ vào lúc này.
Cho đến khi hô hấp gấp gáp của Giải Tinh Tán dần trở nên ổn định, cho đến khi áo khoác lông của Vệ Nghê thấm đẫm hơi ấm từ cơ thể cậu, cô dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của Giải Tinh Tán, nói: "Muốn xuống dưới đi dạo một chút không?"
Với quan hệ hiện tại giữa bọn họ, đến phòng ai cũng không thích hợp.
Cô buông Giải Tinh Tán ra, lúc này người đó mới lưu luyến buông tay, ngẩn ngơ nhìn cô.
"… Tôi sao cũng được." Cậu không chớp mắt nhìn Vệ Nghê chằm chằm.
Như thể chỉ cần lơ là một chút thôi, là cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cùng với sự im lặng, cả hai bước vào thang máy, chậm rãi đi xuống lầu một của khách sạn.
Đi ra từ đại sảnh, là vườn hoa được thiết kế bao quanh khách sạn. Hồ nước chứa thưa thớt vài chiếc lá sen khô cằn, dưới cái nắng hè chói chang, chắc cũng từng có lúc xán lạn. Một vài con chim sẻ vô danh nhảy trên mấy tảng đá xanh, chải chuốt lại lớp lông.
Hai người họ im lặng chầm chậm bước đi trên con đường mòn của vườn hoa.
So với thành phố C, thành phố S là thành phố ven biển càng thêm ẩm ướt và ấm áp, nhưng đến 11 giờ đêm mà nói, khí lạnh tràn vào màn đêm, hơi hám đầu đồng ập vào trong chiếc áo khoác dệt kim dài của Vệ Nghê. Làm cô không khỏi đưa đầu ngón tay lên "ha" một cái.
"Chị lạnh hả?" Giải Tinh Tán chú ý đến động tác nhỏ này của cô ngay lập tức.
Trên người cậu cũng chỉ có mỗi chiếc áo hoodie nhung, không có thêm áo khoác để cởi ra, luống cuống tay chân nhìn nhìn người mình mới phát hiện điểm này, Giải Tinh Tán lấy hết can đảm nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay cô lạnh băng, cậu nắm lấy bóp bóp trong lòng bàn tay, sau đó đưa lên miệng cố sức hà hơi.
"Hay là tụi mình quay lại đi?" Cậu lo lắng nói.
"Không cần đâu." Vệ Nghê cười nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cậu.
Giải Tinh Tán một lần nữa nắm lấy đầu ngón tay đã ấm lên vào lòng bàn tay mình, nhìn Vệ Nghê nói: "Sao chị đến thành phố S vậy? Đi công tác à?"
"… Không có." Vệ Nghê bác bỏ lý do lúc mua nước nghĩa ra, thành thật nhìn đôi mắt nghi hoặc của Giải Tinh Tán, "Tôi xin nghỉ đông… Muốn cho cậu một bất ngờ."
Cô thấp thỏm bất an, nhưng vẫn bắt ép bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt của Giải Tinh Tán.
Cô muốn nhìn thấy, phản ứng chân thật nhất của cậu.
Vệ Nghê vừa nói xong, Giải Tinh Tán lập tức hiểu ý của cô. Đồng tử cậu chậm rãi giãn ra, con ngươi đen láy tỏa sáng như những vì sao, làm cho gương mặt Vệ Nghê cũng tựa như nằm giữa biển trời sao vậy.
"Chị…" Cậu lắp bắp rất nhiều lần, giống như đang chưa biết nên nói gì, cuối cùng mặt mũi đỏ lên, chỉ rặn ra một câu, "Chị tới gặp tôi, tôi thật sự rất vui!"
Vệ Nghê còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nói một mạch như thác đổ.
"Chị lừa được tôi rồi, tôi còn tưởng chị đang phẫu thuật cơ, còn tự hỏi sao tự nhiên chị lạnh nhạt tới thế!"
"Chị bay đến đây lúc mấy giờ? Lúc đến rồi sao chị không gọi liền cho tôi?"
"Nếu chị báo trước cho tôi, tôi sẽ bùng kèo tới tay chỉnh âm thanh, xong cướp lấy xe trượt scooter của con nít chạy về đây ngay lập tức!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!