Vài ngày sau, vào buổi sáng sớm của ngày nghỉ, Vệ Nghê đang trên đường chạy bộ buổi sáng bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi số lạ.
Sau câu nói đầu tiên của đối phương, cô chầm chậm dừng chạy, sắc mặt cũng thay đổi.
15 phút sau, cô xuống xe taxi, đẩy cửa kính tiệm quán cà phê ra.
Không cần phải nhìn ngó xung quanh, dù là lần đầu tiên gặp mặt, Vệ Nghê vẫn không nghi ngờ gì tìm thấy đối phương ngay. Đơn giản vì bên cạnh người nọ là một thanh niên, Mai Hữu Tiềm, thường xuất hiện bên cạnh Giải Tinh Tán.
Cô bình tĩnh lại, đi về hướng Mai Hữu Tiềm đang vẫy tay với mình.
Sau lưng gốc mai rùa tươi tốt, là nhân vật chính trong cuộc gặp này. Vệ Nghê đi đến trước mặt người phụ nữ ngồi quay lưng với cô, lần đầu tiên thấy mặt mũi người nọ.
Đáng gờm thật.
Đây là cảm giác đầu tiên của cô.
Thông thường người phụ nữ lớn tuổi sẽ hơi ít tóc, mí mắt trễ xuống, tạo ra cảm giác lao lực, mệt mỏi quá độ. Còn người phụ nữ trước mắt này, tuy đã đến độ tuổi trung niên, nhưng mái tóc xoăn đen mun dày dài qua vai của bà ấy lại khiến nhiều người trẻ phải hâm mộ không thôi. Mặt bà ấy thể hiện trạng thái vô cùng tự nhiên, không dặm thêm phấn, không trang điểm đậm, nếp nhăn nhỏ và đốm sắc tố đều xuất hiện ở nơi nó nên có ở đó, mặc bộ âu phục đen không mang bất kỳ logo gì, ở trên người bà lại trông rất phù hợp.
Mục đích ban đầu của việc trang điểm là muốn trở nên xinh đẹp hơn. Căn bản là vì thấy bản thân mình vốn chưa đủ hoàn hảo, cho nên mới hy vọng việc trang điểm có thể giúp mình bước xa một bước.
Nhưng người phụ nữ này, đã mạnh mẽ tới nỗi không sợ để lộ khuyết điểm trên dung nhan của mình.
Trưởng thành, cũng như lão hoá. Nếp nhăn và vết nám đều là dấu hiệu của thời gian để lại, người phụ nữ này rõ ràng có thể cải thiện, che phủ, nhưng tâm tư bà ấy không đặt ở chỗ đấy, hoặc nói rằng, bà ấy không quan tâm.
Trên người bà ấy, từ trong ra ngoài, đều toát ra sự tự tin mạnh mẽ.
Bà không quan tâm cái nhìn của người khác, dù là đẹp hay xấu. Bà ấy có nhiều điều quan trọng hơn để quan tâm.
"Mời ngồi." Người phụ nữ trung niên nói. Giọng nói của bà giống với thần sắc, đều không phân biệt rõ vui hay buồn, không nhìn ra nông sâu.
"Ngồi đi, ngồi đi." Mai Hữu Tiềm ở một bên phụ hoạ.
Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế dài, Mai Hữu Tiềm câu nệ đứng một bên, giống như "tiểu nhị" bưng nước rót trà ở khách điếm thời cổ đại, quan hệ chủ tớ vừa nhìn là biết.
Vệ Nghê cẩn thận ngồi xuống đối diện bà.
"Uống gì không?" Người phụ nữ trung niên sắc mặt thoải mái.
"Nước chanh ạ."
Không cần phân phó, Mai Hữu Tiềm lập tức đi đến chỗ nhân viên phục vụ.
Im lặng ngắn ngủi, còn lại hai người chưa ai nói gì.
Một lát sau, Mai Hữu Tiềm tiếp lấy công việc của nhân viên phục vụ, bưng ly nước chanh lạnh quay lại. Hắn đưa ly nước đến trước mặt Vệ Nghê, cười cười lấy lòng: "Tôi ngồi ngay bên cạnh, có cần gì cô cứ kêu tôi."
Mai Hữu Tiềm đưa nước xong, tự giác ngồi xuống vị trí cách vách, giống như người có trăm công ngàn việc, tỏ thái độ nhìn chằm chằm vào điện thoại, kém chút chưa viết câu "Tôi bận lắm đó, nhất định không nghe thấy mọi người đang nói gì đâu" thẳng lên trên mặt.
"Đã giới thiệu qua điện thoại, tôi là mẹ của Giải Tinh Tán." Giải Hoà Quang nói, "Lần đầu gặp mặt, chào cô."
"Chào dì," Vệ Nghê nói, "Cháu là Vệ Nghê."
Không biết đối phương có ý gì, Vệ Nghê cố gắng hết sức không nhiều lời.
"Tôi biết." Giải Hoà Quang nói, "Trước khi gặp mặt, tôi đã điều tra cô rồi."
Vệ Nghê ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Giải Hoà Quang.
"Cô đừng để bụng, làm mẹ mà, tất nhiên là muốn biết rõ con trai mình đang theo đuổi ai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!