Chương 40: Giờ đây anh muốn thú nhận với em rằng…

Không quá hai ngày sau, Vệ Nghê đã nghe Giải Tinh Tán nói rằng, Điền Hạo rất hài lòng màn trình diễn của ban nhạc bọn họ, còn mời họ tham gia một tiết mục của ban nhạc do Hải Cẩu Video sản xuất.

Nếu đổi lại là người khác, Vệ Nghê chắc chắn sẽ cảm thấy Điền Hạo đang trả ơn cho họ. Nhưng đối tượng là Giải Tinh Tán, cô từng tận mắt xem cậu ở buổi biểu diễn tốt nghiệp, cô tin tưởng quyết định của Điền Hạo là dựa trên thực lực của ban nhạc Giải Tinh Tán.

Điều này đối với một ban nhạc nhỏ chưa được biểu diễn nhiều mà nói, là chuyện tốt như buồn ngủ gặp chiếu manh, liên tiếp vài ngày sau Giải Tinh Tán đều duy trì trạng thái phấn khởi.

"Hay là… Cậu đừng tới đưa đón tôi nữa nhé." Lại một ngày sau khi đưa Vệ Nghê về nhà, cô đứng trước cửa nhà nói ra suy nghĩ của mình, "Hiện tại cậu phải tập luyện rất mệt, tôi có thể bắt xe đi làm, cũng rất tiện."

"Tôi không có mệt! Tinh thần của tôi rất tốt đó!" Hai bên quầng thâm mắt của Giải Tinh Tán cũng mãnh liệt như giọng nói của cậu vậy.

8 giờ sáng, mặt trời vừa mới mọc. Vệ Nghê tan ca trực đêm, Giải Tinh Tán thì thức suốt đêm, vì chuẩn bị cho ca khúc trong tiết mục, cậu và ban nhạc đã thức đến nỗi chẳng phân biệt ngày hay đêm. Chỉ cần nhìn vào râu trên cằm cậu, Vệ Nghê có thể đoán được cậu đã mấy ngày không về nhà.

Vệ Nghê thử khuyên nhủ lại lần nữa.

"Tôi thật sự không mệt mà⎯⎯" Giải Tinh Tán nói, "Lúc trước mỗi lần đi lưu diễn, mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng, chạy hết nơi này đến nơi khác⎯⎯ So với lúc đó, bây giờ có tính là gì chứ? Bọn tôi đã bàn bạc qua, chỉ cần tiết mục này nhận được phản hồi tốt, chúng tôi có thể nhanh chóng gia nhập vào thị trường⎯⎯ Thời buổi này, làm ban nhạc không hề dễ, các ban nhạc mới rất khó để nổi bật."

"Cơ hội như vậy rất khó để có được." Cậu nhấn mạnh, "Tôi không muốn bỏ lỡ nó."

Vì ước mơ mà ngày đêm không chợp mắt, Vệ Nghê cũng đã trải nghiệm qua.

Cô biết nói không lại Giải Tinh Tán, nửa bất đắc dĩ nửa lý giải nói:

"…… Thức đêm dẫn đến tổn thương não rất khó cứu chữa, cậu hứa với tôi, cho dù có bận đến mấy, nhất định phải dành ra năm tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi. Có được không?"

Giải Tinh Tán lễ phép với cô:

"Xin cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Vệ Nghê buồn cười.

"… Vậy tôi về nhà trước, cậu đi đường cẩn thận." Vệ Nghê dịu dàng nói.

"Ây, chờ chút đã!" Giải Tinh Tán kêu cô lại.

Vệ Nghê nhìn cậu, thấy thái độ cậu có chút khác thường lẫn ngại ngùng, có vẻ hơi do dự.

"Là vầy… Tôi có hai tấm vé." Cậu lấy từ trong túi ra hai tấm vé được gấp lại, "Bên trung tâm MixC [1] mới mở một khu nhà ma, do tay bass trong trong ban nhạc hùng mở với bạn bè, tặng tôi có dịp ghé chơi. Không biết chị có đồng ý đi hay không… Con gái thường không thích cái này cho lắm… Không biết chị có…"

[1] (tiếng anh: MixC) là thương hiệu trung tâm thương mại cao cấp của Trung Quốc.

Cậu nói ngập ngừng không liền mạch, ánh mắt không tự tin mấy nhìn về phía cô. Vẻ mặt như đã biết cô chắc sẽ từ chối kia làm Vệ Nghê thấy mắc cười.

"Chừng nào?" Cô hỏi.

"Hả?" Giải Tinh Tán sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại rất nhanh, "Tuỳ vào chị cả! Chừng nào cũng được!"

"Tối thứ tư tuần sau nhé." Vệ Nghê nói.

"Được!" Giải Tinh Tán mặt mày hớn hở, "Tôi đến đón chị!"

Trạng thái cậu chuyển biến vô cùng rõ rệt, quá mức tự nhiên, chưa từng vì không muốn lộ ra sơ hở mà che đậy cảm xúc, hơi giống chú chó lớn được nuôi trong nhà, vui vẻ thì vẫy đuôi, buồn phiền thì nức nở. Ở bên cạnh cậu, không cần phải đoán mò, không cần phải thấp thỏm, mỗi một hơi thở đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. 

Vệ Nghê vẫy tay cười với cậu rồi đi vào nhà.

Sau khi đóng cửa một lúc lâu, bên ngoài mới nghe tiếng xe máy khởi động rời đi.

Trong lúc đứng lại ngoài cửa, cậu đang làm gì nhỉ? Cậu đang ngẫm nghĩ về cuộc hẹn thứ tư tuần sau, hay là ngóng nhìn cô đã khuất bóng sau cánh cửa?"

Vệ Nghê vĩnh viễn cũng không thể ngờ được, cô vậy mà vẫn còn cơ hội trở về độ tuổi 18 ngây ngô đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!