Chương 4: “… Thật là đẹp mắt.”

Chu Mộng Dao ngồi xe nhà vội vã rời đi, vì cô ấy có hẹn với giáo viên yoga. Còn Vệ Nghê vẫn đang đứng ở ven đường chờ xe taxi. 

Quảng trường thời đại mỗi ngày đều đông đúc, không ngừng có người xách túi lớn túi nhỏ từ trung tâm thương mại đi ra. Vệ Nghệ đứng tại khu vực bắt xe, thờ ơ nhìn từng chiếc xe trống cô bắt được bị người qua đường chen ngang cướp lấy. 

Bên cạnh có một cặp mắt hứng thú quan sát hồi lâu.

"Người ta đoạt xe chị, chị không tức giận sao?"

Vệ Nghê không nói gì.

"Nếu là tôi, đã sớm nắm cổ áo kéo người đó lại." Cậu nói "Tính tình chị tốt thật đó."

Vệ Nghê nhíu nhíu mày, cũng không thèm nhìn cậu: "… Tôi không gấp."

"Cho nên bọn họ mới khi dễ chị."

Lời này được nói bởi một người xa lạ, ít nhiều gì cũng có chút bất lịch sự.

Vệ Nghê vốn không nhìn cậu, nhưng bị lời này nhịn không được lạnh lùng nhìn qua.

Thanh niên mặc một thân màu đen ngồi dựa lên chiếc xe máy, không vì cô mặt lạnh như băng mà lùi bước, ngược lại thản nhiên cười: "Hiện đang là giờ cao điểm, khó bắt xe lắm."

Vệ Nghê nhìn cậu.

Thanh niên đổi tư thế, tuỳ ý đứng thẳng lưng, vươn bàn tay về phía cô. Vệ Nghê chú ý tới, có một vết bầm tím trên ngón áp út của cậu.

"Tôi tên Giải Tinh Tán, hôm qua chúng ta có gặp nhau trên cầu lớn An Lệ⎯⎯ Chị còn nhớ không?"

Vệ Nghê quyết đoán nói:

"Không nhớ."

Cô tưởng người kia bị cô làm cho cảm thấy không thoải mái, nhưng đối phương lại không hề để ý.

"Tôi đưa chị đi, chị ở đâu?" Giải Tinh Tán thu hồi tay.

"Không cần phiền phức như vậy."

"Không cần phiền phức như vậy" Cậu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, "Mười đồng, tới rồi trả."

"……"

Vệ Nghê lạnh lùng liếc cậu, nói:

"Tôi không ngồi xe máy dù."

Cậu quay đầu nhìn đuôi xe máy trơ trọi, không phản bác.

Lúc này, một chiếc xe taxi đi đến trước mặt Vệ Nghê.

Cô mắt nhìn thẳng ngồi lên hàng ghế phía sau xe.

Thẳng đến khi khói xe biến mất trong đám đông, Giải Tinh Tán vẫn còn đứng yên tại chỗ, yên lặng phân biệt rõ dư vị lần gặp mặt này. Một chiếc xe hơi tư nhân đằng sau không kiên nhẫn liên tục ấn còi.

Chiếc xe máy màu đen bất động như núi, người mặc đồ đen trên xe lạnh nhạt liếc qua, chiếc xe hơi lập tức im bặt, lát sau mới xám xịt chạy lách qua xe máy của Giải Tinh Tán.

Điện thoại trong túi quần đã rung rất nhiều lần, Giải Tinh Tán bắt máy luôn cũng không thèm nhìn tên người gọi. 

"… Ai, ai đến đòi mạng hả?" Cậu tức giận nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!