Họ bước đi trên ánh trăng.
Sinh viên nhạc viện như ngôi sao rải rác lên sân thể thao rộng lớn, chỗ này có một ngôi, chỗ kia có hai ngôi, vờn qua vờn lại quanh ánh trăng.
Ánh trăng sáng chói loá mắt, còn Giải Tinh Tán thì đang thần hồn điên đảo.
Cậu ngây thơ giống như học sinh tiểu học, cố ý dùng từ ngữ và cử chỉ thái quá, chỉ vì chọc cười cô.
Cười cũng sáng chói, không cười cũng sáng chói.
Ngôi sao Giải Tinh Tán này, trốn không thoát ánh trăng sáng ơi là sáng mang tên là Vệ Nghê.
"… Chị biết không, sân trường nhạc viện có một truyền thuyết đó."
"Là chuyện ma hả?"
Giải Tinh Tán hơi nghẹn, vì đối phương quá thẳng thừng.
"Là về tình yêu." Cậu nói, "Người giành được hạng nhất cuộc thi tốt nghiệp sẽ "thành đôi" với người mình thích. Người đứng đầu nhạc viện chúng tôi mấy năm trước, và bạn gái ở bên cạnh anh ta lúc đó, bây giờ cũng kết hôn sinh con luôn rồi."
"Nhạc viện còn có truyền thuyết như vậy nữa à?" Vệ Nghê hơi ngạc nhiên.
"Có chứ⎯⎯" Giải Tinh Tán tạm dừng, "Đây là truyền thuyết do tôi mới sáng tác ngay tại chỗ."
Nhìn vẻ mặt buồn cười của Vệ Nghê, cậu suy sụp nói: "Chịu luôn [1], tôi không nói xạo trước mặt chị được."
[1] Gốc GG – câu chơi chữ trong tiếng Trung, dùng để chịu thua trước người khác một cách hài hước, tích cực.
Vệ Nghê thầm nghĩ, không gạt người được mới tốt.
Bởi vì cô luôn dễ bị lừa trước mặt người cô thích.
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai cậu một cách an ủi.
"Tôi không phải con nít." Giải Tinh Tán nhìn chằm chằm cô nói.
Vệ Nghê cũng thấy động tác của mình có vài phần tuỳ tiện. Cô nhanh chóng thu tay lại.
"Tôi biết mà." Cô cười nói.
"Chị ăn chiều chưa?" Giải Tinh Tán hỏi.
"Chưa nữa," Vệ Nghê nói, "Cậu thì sao?"
Giải Tinh Tán vỗ đùi: "Lỗi tôi, đáng ra phải hỏi chị sớm một chút. Đi thôi đi thôi, dẫn chị đi trải nghiệm ẩm thực nhạc viện."
Vừa dẫn cô đến căn tin, Giải Tinh Tán vừa chu đáo giải thích:
"Chị đừng có coi thường căn tin nhạc viện của chúng tôi, trong phạm vi 3 km này, căn tin nhạc viện của chúng tôi có doanh số bán ra cao nhất đó! Đầu bếp căn tin trước kia từng làm ở nhà hàng gì đó, bây giờ đến trường của chúng tôi, còn mở cửa phục vụ cho người bên ngoài vào ăn nữa⎯⎯ Ôi, tôi nói nhiều chi bằng chị ăn thử một miếng đi, tới đây tới đây, đây là căn tin trứ danh ở nhạc viện, hôm nay Đại sư Giải quẹt thẻ mời khách, muốn ăn gì cứ tự nhiên!"
Bước vào căn tin, Vệ Nghê đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn bao trùm lấy không khí.
"Ở đây còn có lẩu nữa à?" Cô hỏi.
"Có luôn! Chị biết chọn lắm nha, nổi lầu nhỏ ở nhạc viện, không phải tôi nói quá lên đâu⎯⎯ Chạy đằng trời cũng không đuổi kịp [2], đây là do sinh viên nhạc viện công nhận đó. Chị thích ăn lẩu hả?"
[2] Gốc – nghĩa là dù có cố gắng hết sức cũng không đuổi theo kịp.
"Hơi thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!