Mới qua 5 giờ một chút, đầu tiên Vệ Nghê và bác sĩ Ngô đến giao ca sớm, cô vừa cất kỹ áo blouse trắng vừa nói lời cảm ơn với bác sĩ Ngô.
"Khách sáo quá đó, đều là đồng nghiệp cả mà, thay ca gì đó thật sự rất bình thường." Bác sĩ Ngô cười cười xua tay, "Chỉ là hồi trước không thấy bác sĩ Vệ tan làm sớm, hôm nay có chuyện gì à?"
"Có hẹn với một người bạn." Vệ Nghê cười cười, đeo túi xách lên, "Vậy phiền bác sĩ Ngô, tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi cho tôi nhé."
Bác sĩ Ngô bảo cô yên tâm đi.
Hôm nay Vệ Nghê khá may mắn, vừa ra khỏi khu nằm viện đã gặp được một chiếc taxi ngay. Cô ngồi vào hàng ghế sau, nói với tài xế: "Đến học viện âm nhạc… Vui lòng chạy nhanh một chút."
Sau khi xe taxi chạy đi, cô ngồi trên xe thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có gì bất trắc, chắc có thể đến trường kịp lúc 5 giờ rưỡi.
Có nên gửi tin nhắn nói cho Giải Tinh Tán trước một tiếng không? Cậu còn chưa biết mình đến xem buổi trình diễn tốt nghiệp của cậu nữa.
Vệ Nghê vừa định lấy điện thoại ra, lại nghĩ đến dựa theo thời gian biểu diễn, chắc giờ cậu đang luyện tập hoặc bận bịu việc hậu trường. Sợ quấy rầy đến cậu, Vệ Nghê bèn cất điện thoại.
Chu đáo quá sẽ trở nên thiếu quyết đoán.
Không biết vì sao, bỗng nhiên Vệ Nghê nhớ tới câu nói này. Cô không phải không rõ khuyết điểm của mình, nhưng đối với một số người mà nói, tất cả loại hành vi có thể gây phiền phức, hoặc là tổn thương cho người khác, đều như đao to búa lớn khiến họ trở nên do dự.
Vệ Nghê chính là người giống vậy.
Cho nên cô luôn bị thu hút bởi những người đối lập với mình
Dũng cảm tiến lên, hành động tự do, kiêu ngạo vốn có.
Thời gian ngồi trên xe chờ đợi cũng rảnh rỗi, Vệ Nghê lấy cây son trong túi ra, soi gương trên màn hình điện thoại, nhè nhẹ son lên môi.
Cô đã không nhớ nổi cảm giác hay cử chỉ xa lạ này, bản thân đã bao lâu rồi chưa trang điểm?
Hơn 20 phút suy nghĩ lộn xộn trôi qua, tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Cô muốn xuống cổng đông hay cổng tây?"
Vệ Nghê cũng không rõ lắm mình muốn đi cửa nào, chỉ có thể chọn đại:
"Cổng chính."
Tài xế không hỏi nữa, chốc lát sau, chiếc xe taxi dừng trước một hành lang hình vòm cao lớn uy nghi.
Ngoài cổng lớn đậu đầy siêu xe, từng tốp ba tốp năm nam nữ trẻ tuổi bước đi.
Vệ Nghê thanh toán tiền xong rồi xuống xe đi đến đám đông tấp nập ở cổng trường.
So với học viện y cô từng học, sinh viên nghệ thuật trông sành điệu hơn nhiều, ai ai cũng giống như người nổi tiếng hay gặp ở trung tâm thành phố.
Trong lúc cô quan sát đám đông ra vào cổng lớn học viện, cân nhắc xem làm sao vào trong, thì từ trong nhóm người cũng có người đang quan sát cô.
"Cậu nhìn bên kia đi, xinh đẹp tuyệt trần." Chung Thịnh đụng đụng cánh tay người anh em, híp mắt nhìn người phụ nữ trong đám đông kia, "Có phải sinh viên trường chúng ta không? Chưa thấy bao giờ."
"Nhảm nhí, nếu chung trường sao chúng ta không biết được?" Người còn lại nói, "Nhìn giống như người tới xem biểu diễn."
Áo sơ mi, váy dài đến đầu gối. Nhìn quần áo là biết người lớn bước vào xã hội.
Chân dài, da trắng, dung nhan lạnh lùng như bông hoa tuyết. Từ nhan sắc, đúng "gu" hắn thích.
"Không được, tôi phải đến gần xem sao."
Người anh vừa tiến lên một bước, Chung Thịnh đã đi ra trước nhiều bước.
Loại chuyện này, phải để người chuyên nghiệp ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!