"Đây là lần thứ mấy chị ngồi xe tôi rồi nhỉ?"
"Lần thứ tư."
"Sau này chị có thể dõng dạc nói với người ta rằng, chị là người phụ nữ duy nhất ngồi lên xe của Đại sư Giải, còn tới tận bốn lần."
Gió thổi mạnh trên xe máy, cần phải tăng âm lượng lên mới có thể nói chuyện rõ ràng.
Giờ cao điểm tan tầm, trên đường xe cộ đông đúc, nhưng chiếc xe máy như con rắn linh hoạt trườn qua kẽ hở giữa bọn họ, dù có người trong xe nói vài câu không hay cũng chẳng hề hấn gì, lát nữa cũng sẽ bị xe máy bỏ tụt lại đằng sau.
Không ai có thể xen vào thế giới của riêng họ cả.
Vệ Nghê kinh ngạc nhìn gương mặt "không thiếu phụ nữ" của cậu, buột miệng thốt: "Thật sao?"
* ý của chỉ là ảnh đẹp trai =))
"Chẳng lẽ tôi nói xạo chị?" Giải Tinh Tán nói, "Chị cảm thấy tôi giống loại người nào? Nói thật nha."
"… Dây chuyền vàng, xăm bít cánh tay, KTV, trái phải ôm ấp."
"…… Cũng không cần chân thật tới vậy."
Chiếc xe máy dừng lại dưới làn đường có bóng râm, hai người gõ mũ bảo hiểm xuống xe, lang thang đi dọc theo bóng cây nghiêng ngả về phía trước.
"Dây chuyền vàng, xăm bít cánh tay, KTV, trái phải ôm ấp… Là ấn tượng đầu tiên của lúc trước." Vệ Nghê nói lại, "Còn hiện tại thì, tôi biết thật ra cậu là một người yêu cuộc sống có tinh thần nhiệt huyết bừng bừng."
"Hơn nữa còn giữ mình trong sạch." Giải Tinh Tán bổ sung, "Sinh viên nam ưu tú giống tôi không nhiều lắm, đi đến đâu cũng được "săn đón"." [1]
[1] Ở đây có dùng cụm /xiāng bō bō/ có nghĩa là điều gì đó rất hấp dẫn, ngon miệng, được nhiều người ưa chuộng, săn đón.
Vệ Nghê bật cười.
"Vậy sao cậu chưa tìm được bạn gái?"
"Đừng chỉ thấy tôi lớn lên đẹp trai, tôi còn rất thận trọng về chuyện tình cảm cá nhân nữa đó."
Cậu quay đầu nhìn Vệ Nghê đang buồn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Không phải nói giỡn với chị đâu, mỗi sáng sau khi mở mắt tôi đều quay mòng mòng như con quay vậy, chỉ để đổi bộ trống mới, tôi phải đi làm thêm bốn công việc, đôi khi còn phải tận dụng chút thì giờ kiếm thêm việc khác⎯⎯"
"Tôi không có dư thời gian và sức lực tinh thần để lãng phí." Giải Tinh Tán nói, "Nếu thấy không hợp, tôi sẽ không tiến tới, nếu thấy hợp rồi, tôi sẽ dùng hết công lực để tiến công ⎯⎯ Từ năng suất mà nói, đây là biện pháp tốt nhất rồi."
"… Nếu nhìn lầm thì sao?"
Giải Tinh Tán không chút nghĩ ngợi nói:
"Lầm thì lầm thôi, coi như tôi thua, tôi chịu thua sau đó nhìn lại từ đầu. Tự mình cầm đống bùn, lúc sau rửa tay vẫn được coi là hảo hán, nếu biết rồi mà còn muốn ăn cho hết, đó mới là ngu ngốc."
* chỗ bùn đó mình để thay cho đống phân trong cv
"Ba mẹ cậu ly dị chưa?"
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến ba mẹ của cậu.
Trước đó, cô cũng đã đoán già đoán non được gia đình cậu có chút đặc thù.
Bức ảnh chụp chung chỉ có ông bà ngoại, còn trẻ tuổi đã biết sống tự lập, đi làm công khắp nơi.
Ba mẹ cậu đều vắng mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!