Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, sinh viên bắt đầu lục tục trở lại trường học.
Trong viện y học lát đát vài sinh viên, người thì đeo tai nghe, cưỡi xe đạp, hoặc đi nhóm bạn hai ba người, mang theo bình giữ nhiệt mới tinh bình tĩnh đi bộ, so với quần áo đơn giản thoải mái của họ, Thành Dự mặc âu phục và Vệ Nghê mặc váy tơ lụa dài không thích hợp lắm, luôn làm cho người qua đường phải ghé mắt nhìn.
"Em còn nhớ không, chúng ta từ căn tin đi ra, em nhất định sẽ ghé tiệm tạp hoá kia để mua sữa chua." Thành Dự cười chỉ một cửa tiệm tạp hoá cách đó không xa.
Vệ Nghê nhìn theo ngón tay hắn chỉ.
Tiệm tạp hoá đó vẫn còn hình dáng như xưa, người bên trong đó cũng đã thay đổi bằng gương mặt xa lạ.
Giống như mười năm này của cô, cảnh còn người mất.
Thành Dự dẫn cô trở lại trường học, là muốn kích thích tình yêu say đắm của cô, cô không phủ nhận mình có rung động với nơi cũ, nhưng nhiều hơn đó, là sự thanh tỉnh sau lần đau.
Thành Dự và cô đi vào khu dạy học, trực tiếp đi lên hai cầu thang lớn thông lầu.
"Đi đâu?" Vệ Nghê hỏi.
"Đi rồi biết." Thành Dự quay đầu lại cười nói.
Đôi mắt cười của hắn, dưới cặp kính gọng bạc vừa tinh ranh vừa linh động, một khắc đó, bỗng nhiên cô nhìn xuyên qua hắn lúc này, thấy được hắn của trước kia.
Thành Dự mà cô yêu.
Không còn là Thành Dự bị thế tục dụ dỗ nữa.
Thành Dự thời niên thiếu kiêu ngạo, luôn luôn ngẩng đầu trước ánh mặt trời.
Vệ Nghê đột ngột cúi đầu, Thành Dự không để y cô đang tránh né, cũng không chú ý tới chút yếu ớt chớp nhoáng của cô.
"Em còn nhớ rõ chỗ này không?" Thành Dự dừng bước trước cửa của một gian phòng học.
Cửa phòng đóng chặt, phía trên có bảng "Phòng học số 3" màu xanh biển.
Không đợi Vệ Nghê trả lời, Thành Dự vươn tay che đôi mắt của cô lại. Tựa như phản xạ có điều kiện, Vệ Nghê lui về sau một bước.
Tay của Thành Dự dừng lại giữa không trung, mặt lộ vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, đôi mắt vừa mới rực sáng, một lần nữa trở nên ảm đạm.
"…… Anh chuẩn bị bất ngờ cho em." Hắn gượng cười nói, "Em nhắm mắt lại đi."
Sau một lúc lâu, Vệ Nghê mới nhắm mắt lại.
Cô cảm giác có một bàn tay, khẽ dừng trên vai cô, sau đó dắt cô đi lên phía trước.
Vốn là nơi được bỏ trống, Vệ Nghê bước qua ngạch cửa, không đụng vào bất kỳ cái bàn cái ghế nào, vẫn luôn bước lên phía trước, thẳng đến khi bàn tay trên vai cô thả xuống, Thành Dự dừng bước ngay bên cạnh cô.
"Mở mắt đi." Hắn nói, mang giọng điệu chờ mong.
Vệ Nghê mở mắt ra.
Bàn ghế trong phòng học đều được đẩy dồn vào một góc, rất nhiều quả bong bóng bay lên cao ngay tức khắc.
Màu xanh nhạt, màu hồng phấn, vàng nhạt, trắng tuyết… Số bóng đầy màu sắc rực rỡ nhiều đếm không hết đồng loạt bay lên.
Giữa những quả bong bóng bay lượn, Thành Dự vẫn bất động nhìn cô, từ đôi mắt đầy sự chờ mong kia, cô thấy được Thành Dự của mười năm trước.
"Anh thích em."
Hắn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!