Chương 34: Các cô là bạn thân tốt nhất của nhau.

Vào 3 giờ chiều, ánh nắng cam vàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên trên người của người phụ nữ đang trang điểm.

Làn da cô dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, động tác chuốt mi như vẽ tranh trên tuyết. Đường nét ở cằm mềm mại, ẩn vào mái tóc đen như mây, trên khuôn mặt mịn màng không chút biểu cảm, cho nên tạo thêm chút cảm giác lãnh đạm xa cách, nhưng đôi mắt kia của cô, to tròn tối màu như mái tóc, mi mày dày rậm, luôn chứa đựng làn sương hơi nước mênh mông, giống như đêm tối vừa hết, mặt trời mới mọc chốn rừng sâu, an tĩnh mà tĩnh mịch.

Người bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, cũng sẽ cầm lòng không đậu mà tĩnh lặng lại, đắm chìm vào trong con ngươi u buồn kia.

Sau khi vỗ phấn lên mặt, cô mở ngăn kéo trước người ra.

Trong hộp bày trang sức rực rỡ muôn màu, đều là quà Thành Dự mang về sau mấy ngày lễ hoặc đi công tác trở về. Trước gương trang điểm bày nguyên bộ mỹ phẩm bí ẩn của Hải Lam, cũng đều do Thành Dự tặng.

Những năm gần đây, Thành Dự tuyệt đối chưa từng keo kiệt với cô.

"Anh sẽ không làm em phải chịu khổ. Người khác có gì, em cũng sẽ có cái đó."

Lúc kết hôn, Thành Dự từng nói như vậy.

Hắn đích thực thực hiện đúng lời đã hứa.

Hắn tặng nhà cho cô, tặng xe cho cô, từng tặng những món mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, cũng giống như những người đàn ông trơ trẽn khác, hắn phản bội cô. 

Vệ Nghê nhìn trang sức vật phẩm đá quý hoa lệ, không khỏi nghĩ, Thành Dự đối với cô, có giống như cô đối với mấy món quý giá tinh xảo này không ⎯⎯ chỉ có thể phát sáng bên trong ngăn kéo.

Bởi vì đó cũng chỉ là món sưu tập cá nhân.

Cô không rõ đây là tỉnh táo muộn màng, hay là sự hà khắc sau khi tình yêu tan biến.

Năm ngón tay mảnh khảnh do dự giữa không trung một lát, sau đó cầm lấy một hộp trang sức nhỏ được bảo tồn riêng trong góc.

Trong hộp trang sức chỉ có mỗi cái kẹp tóc hoa bách hợp Swarovski.

So với món trang sức đá quý khác, cái kẹp này có thể là món trang sức rẻ nhất của cô.

Cô cầm lấy nó, nhìn vào mặt gương không tì vết, nhẹ nhàng kẹp ra sau tai.

Ngoài cửa sổ có một chiếc Audi màu đen chờ đã lâu, cuối cùng cô sửa sửa bên tóc mái, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

**

"Tay đừng cứng còng như vậy, lúc đánh cổ tay phải có lực, phải giữ vững cánh tay…… Thử lại lần nữa."

Chỉ có mỗi đứa nhỏ bốn năm tuổi chứa đầy nước mắt, tủi thân đánh trống.

Tiết học kết thúc, Giải Tinh Tán bất đắc dĩ nói: "Về nhà nhớ luyện tập thêm trên trống câm."

Đứa nhỏ như trút được gánh nặng, giống như bỏ trốn chạy về phía mẹ đang chờ ở ngoài cửa.

Giải Tinh Tán lấy điện thoại ra, soi soi vẻ đẹp của bản thân ⎯⎯ cũng không đẹp trai đến mức khiến người ta phẫn nộ, vậy tại sao đứa nhóc này chỉ cần vừa nhìn thấy cậu lại khóc lóc không ngừng vậy?

Cậu nghĩ mãi không ra, bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.

"Mời vào!"

Giải Tinh Tán vừa ngước mắt liền ngẩn người.

"Chào cậu." Chu Mộng Dao nắm tay đứa con trai lớn đứng ngay cửa, hơi mỉm cười với Giải Tinh Tán.

**

Trong phòng trống mơ hồ vang lên tiếng đánh mới lạ, con trai lớn của Chu Mộng Dao ngồi trên ghế, nghiêm túc luyện tập giai điệu mới vừa học được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!