Chương 33: Tới đây tới đây, chúng ta thử mục tiêu nhỏ trước, đó là liên khúc bài ⟪Ngôi sao nhỏ⟫……

Thành Dự rơi vào trầm tư nhìn nhật ký cuộc gọi bị cúp máy.

Bây giờ là 4 giờ rạng sáng, cửa nhà cách đó 10 mét, cách lúc Vệ Nghê trả lời tin nhắn của hắn đã hơn ba tiếng, cách từ lúc hắn trở về từ thành phố S đến thành phố C đã hơn hai tiếng.

Với hiểu biết của hắn đối với Vệ Nghê, cô không phải người không nghe điện thoại sau khi ngủ. Đặc biệt là sau này làm việc tại bệnh viện, với tinh thần trách nhiệm của cô, dù có ra sao cũng sẽ không có khả năng cúp điện thoại ở bên ngoài.

Hoài nghi thì hoài nghi, muốn hắn tiến lên gõ cửa kiểm tra xem Vệ Nghê có ở nhà hay không, Thành Dự không làm được, đặc biệt là khi còn đang cấp bách lấy lòng Vệ Nghê.

Bó hoa bách hợp trong tay phảng phất tỏa ra hương thơm nhàn nhạt tĩnh mịch, hắn nhìn thoáng qua cửa sổ đen nhánh ở phòng ngủ lần cuối, đặt lại bó hoa trước cánh cửa đóng chặt, còn mình xoay người rời đi.

Công tác ở thành phố S hai ngày, việc đầu tiên khi trở về chính là ghé mua một bó hoa trên đường.

Hắn vui vẻ phấn khởi đi vào cửa hàng bán hoa, vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng hoa bách hợp sắp nở rộ đặt trong bình, loại hoa này cho hắn cảm giác giống như Vệ Nghê, trong vẻ đẹp luôn mang theo một tia yếu đuối.

Lúc chủ tiệm đang bó hoa, hắn bỗng nhiên nhớ lại lần nọ mua hoa cho Vệ Nghê ⎯ đã là chuyện của nhiều năm về trước.

Vệ Nghê luôn nói hắn kiếm tiền không dễ, không cần phải tiêu tiền lung tung vào chuyện này, dần dần về sau, hắn cũng không tặng nữa, không phải vì nghe lời cô nói, mà là ngó lơ. Cô bớt phiền vì hắn, hắn cũng thật sự bớt việc.

Chỉ là cô không biết, hắn không tặng hoa cho cô nữa không có nghĩa sẽ bớt tiêu tiền cho việc này.

Vài năm nay, hắn tặng cho bạn bè, cho đối tác làm ăn, cho vợ của bọn họ… Nhiều hoa đếm không xuể. Lại duy nhất là không tặng cho vợ của mình.

Vào lúc đó, Thành Dự thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đi ra cửa hàng bán hoa, tâm tình của hắn đã không còn thoải mái nữa.

Hắn càng tỉnh ngộ thì càng sợ hãi. Hắn đã thoáng chốc nhận ra sai lầm của chính mình, không phải chỉ có mỗi cái "bạn gái".

Hắn thật sự có thể khiến Vệ Nghê chuyển đổi tâm ý sao?

Suy nghĩ tương tự vừa nảy ra đã bị hắn đè xuống ngay lập tức.

Hắn không dám nghĩ tiếp.

Hắn ngồi trong xe không khởi động, ánh mắt nặng nề nhìn lầu hai căn biệt thự, sau một hồi mới lái xe rời đi.

**

"Cảm ơn."

Vệ Nghê nhận ly Sprite ướp lạnh cầm trong tay, một miếng chanh chìm nổi trong bọt ga.

Giải Tinh Tán ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc sô pha da cũ kỹ vì trọng lượng của cậu phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

"Chỗ này nhỏ, đồ đạc cũng không nhiều lắm… Cứ ngồi đại đi, đừng để ý."

Ánh mắt Vệ Nghê nhìn qua bốn phía, nói: "Tốt hơn nhiều so với tôi tưởng."

"Chị tưởng ra cái gì?" Giải Tinh Tán hỏi.

"Quần áo vớ vứt đầy sàn, trên bàn còn cơm hộp thừa, thùng rác đầy chưa đổ…"

"Dừng dừng dừng⎯⎯" Giải Tinh Tán đen mặt, "Chị cho rằng tôi sống trên đống rác chắc?"

Vệ Nghê bật cười.

Nhà của Giải Tinh Tán, tuy diện tích chỉ tầm 70-80 m², vẫn là khu dân cư lâu đời mấy chục năm trước, bề ngoài nhìn lụp xụp, nhưng cửa chống trộm vừa mở ra, cảnh tượng bên trong thật sự khiến Vệ Nghê lắp bắp kinh hãi.

Đừng nói là vớ dơ chưa giặt, ngay cả thùng rác cũng sạch sẽ. Sàn nhà là loại gạch men sứ thường thấy, nhìn ra được lau chùi thường xuyên, sách đến mức có thể soi bóng người. Vách tường không trắng lắm, nhưng cũng chỉ phai màu bình thường, trên tường trống chỉ có một bức ảnh ba người chụp chung. Trừ Giải Tinh Tán ra, còn có hai vị lớn tuổi tóc bạc khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!