Chương 32: Chúng tôi đang thoả thuận ly hôn.

Bệnh viện trực thuộc đại học y khoa là bệnh viện tuyến ba có đầy đủ ngành học, lực lượng kỹ thuật hùng hậu nhất thành phố C, ngay cả vào lúc màn đêm buông xuống, đèn đuốc trước cửa lớn vẫn sáng ngời ngời không thiếu bệnh nhân ra vào.

Lầu một đại sảnh cấp cứu là nơi đông người nhất, càng lên cao số người càng thưa thớt. Đến lầu 11 khoa ung thư, chẳng những ít người, mà không khí cũng ảm đạm, hành lông trống trải không nghe thấy tiếng nói chuyện nào.

11 giờ tối, vốn vẫn nên yên tĩnh, bên trong phòng bệnh đang đóng chặt cửa lại truyền ra tiếng nức nở không ngừng. Một hồi sau đó, Vệ Nghê đi ra, phía sau vẫn còn nghe tiếng khóc.

Cô mặt mày phức tạp nhìn thoáng qua tiếng khóc sau cánh cửa, rũ mắt xuống đi về phía văn phòng của Trương Nam Kim.

Theo lý mà nói, hôm nay không phải cô trực ban, vào lúc 8 giờ tối cô đã nên thay quần áo tan tầm rồi, nhưng đây là công việc ở bệnh viện, thường xuyên không phải cứ "theo lý mà nói".

Gõ ba cái cửa văn phòng của phó viện trưởng, bên trong truyền đến giọng nữ trầm thấp của Trương Nam Kim:

"Vào đi."

Vệ Nghê mở cửa đi vào.

Trương Nam Kim từ sau mấy tài liệu chất đống ngẩng đầu lên: "Sao rồi?"

"…… Bệnh nhân chỉ chấp nhận làm hoá trị." Vệ Nghê nói.

"Cậu cũng hết cách?"

Vệ Nghê lắc đầu.

"Thật là quá đáng." Trương Nam Kim nhíu mày, "Một đứa trẻ chưa hình thành so với tính mạng của mình, không lẽ cô ấy không phân biệt được cái nào quan trọng hơn sao?"

Vệ Nghê lòng đầy phức tạp, im lặng không nói gì.

Bệnh nhân này, gần như đã được tất cả các bác sĩ do Trương Nam Kim điều đến để thuyết phục khuyên nhủ.

Tất cả đều thất bại. Bao gồm luôn cả người nhà của cô ấy, và gia đình chồng cũng đều như thế.

Mặc dù tất cả mọi người đã thông báo rõ ràng cho cô ấy, tế bào ung thư đã di chuyển từ dạ dày đến buồng trứng, chỉ có cắt bỏ buồng trứng, bỏ đứa bé chưa đầy ba tháng thì mới có cơ hội sống sót, cô ấy vẫn ngang bướng mụ mị, chỉ đồng ý phương pháp hoá trị.

Dựa vào tốc độ lây lan hiện tại của tế bào ung thư này, thời gian còn lại của bọn họ đã không còn nhiều lắm. 

Trương Nam Kim mệt nhọc thở dài, không nhìn Vệ Nghê, phất phất tay: "… Thôi, chúng ta đã hết sức rồi. Nếu cô ấy nhất quyết muốn giữ đứa trẻ, vậy tùy cô ấy đi."

Gương mặt nghiêm túc của Trương Nam Kim lộ ra chút ấm áp, nhẹ giọng nói:

"Làm trễ nãi cậu lâu tới vậy, vất vả cho cậu rồi, mau về nhà đi."

Vệ Nghê lễ phép chào tạm biệt theo cấp dưới, đi ra văn phòng của phó viện trưởng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Cô thi thoảng mới tăng ca, còn với Trương Nam Kim đó là chuyện thường ngày, làm quản lý cấp cao của bệnh viện, cô ấy vốn không cần phải bận bịu như thế. Nhìn Trương Nam Kim, Vệ Nghê thường hay cảm thán, cô ấy trẻ tuổi đã thăng lên làm phó viện trưởng bệnh viện tuyến ba, thật sự xứng đáng.

So ra, nỗ lực của mình còn lâu mới đủ.

Được Trương Nam Kim khích lệ, cô trở lại văn phòng bác sĩ, tiếp tục ở lại thêm hai tiếng để hoàn thành báo cáo bệnh tình sau đó mới thay quần áo chính thức tan ca.

Sau khi tan tầm, cô mới thấy bốn cuộc gọi nhỡ từ Thành Dự.

Trừ mấy cuộc gọi nhỡ đó ra, giao diện khung trò chuyện với Giải Tinh Tán đã yên lặng từ lâu còn có dòng tệp ghi chép đã thu hồi.

Vệ Nghê ngạc nhiên, thử gọi lại cho Giải Tinh Tán, sau tiếng chuông dài, cuộc gọi tự động cúp máy. Vệ Nghê mới nhắn lại cho Thành Dự, chỉ vỏn vẹn ba chữ:

"Vừa tan tầm."

30 ngày ước định đã trôi qua hơn phân nửa, quyết tâm của cô vẫn không có sự thay đổi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!