4 giờ rưỡi, Thành Dự đến nhà hát sớm hơn mười phút.
Năm phút trôi qua, Vệ Nghê xuất hiện. Cô mặc bộ quần áo tiện đi lại hằng ngày, trên mặt cũng sạch sẽ không giống có trang điểm cho lắm.
Thành Dự đã không dám mong đợi quá nhiều, chỉ cần cô đến đúng như giờ hẹn đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho hắn.
Vệ Nghê vờ như không thấy sự ân cần trên mặt hắn, bĩnh tình giống như lúc đi làm.
Bọn họ ngồi ở khu chờ VIP trống trải một hồi, sau đó đi vào lối ưu tiên lên chỗ ngồi cao nhất ở lầu hai. Lúc đang nhìn nhóm người lần lượt tiến vào, nhà hát vang lên tiếng nhắc nhở tắt hết các thiết bị điện tử.
Thành Dự lấy điện thoại ra bật chế độ rung, còn điện thoại của Vệ Nghê đã sớm ở yên chế độ rung, chỉ tiện tay lần mò một chút, ai ngờ đúng lúc điện thoại đang rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, kinh ngạc nhìn thông báo trên màn hình.
Nhân lúc Thành Dự đang không để ý lại đây, cô tiếp nhận cuộc gọi đến.
"… A lô?"
"Bác sĩ Vệ, chị đang ở đâu? Tôi đến bệnh viện giao cơm, không gặp được chị ⎯⎯ hôm nay chị nghỉ phép à?"
Giọng nói đầy sức sống của Giải Tinh Tán thông qua điện thoại truyền đến, không biết vì sao Vệ Nghê cảm thấy căng thẳng, ghế sô pha xem kịch mềm mại cũng trở nên cứng ngắc.
Thành Dự bên cạnh quan tâm nhìn, cô làm bộ không biết gì, bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi trực ca đêm."
"A ha⎯⎯ Vậy tối chị mới đến, tôi biết rồi."
Vệ Nghê không tiện nói chuyện lâu, thấp giọng hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có ⎯⎯" Giải Tinh Tán vội vàng nói, "Nếu chị vội thì tôi không quấy rầy chị nữa."
"… Được, tạm biệt."
Giả vờ khách khí bị coi là thật, chờ bên tai chỉ còn tiếng máy bận, Giải Tinh Tán buồn rầu mất mát buông máy xuống.
"… Cái bộ dạng này của cậu, ai không biết còn tưởng cậu bị phụ nữ đá đó." Mai Hữu Tiềm rút ra cây tăm nhỏ, nhe răng trợn mắt xỉa răng, "Biết gì không, anh giúp chú che giấu chuyện này, nói không chừng anh cũng bị đuổi việc theo luôn đó."
Hai tô bún lớn chỉ còn lại nước lèo đặt trên bàn, trong tiệm cũng chỉ còn hai khách hàng là bọn họ nề hà ở lại dùng bữa.
"Chúng ta đâu phải mối quan hệ làm ăn thông thường?" Giải Tinh Tán làm mặt quỷ với hắn, "Chúng ta là anh em, có đúng không anh! Công việc có gì quan trọng, mất rồi thì kiếm lại, có em trai quan hệ rộng rãi như em đây, còn sợ không tìm ra gì để làm chắc?"
Mai Hữu Tiềm không trả lời cậu, mặt mày khổ sở xỉa răng, dường như đang xỉa kẻ Giải Tinh Tán đáng ghét kia chứ không phải kẽ răng.
"Anh nói chú chứ, ông bà thường nói thà phá mười cánh chùa còn hơn đi phá hoại hôn nhân người khác, chú đừng đi vào con đường tội lỗi nữa."
"Phá chùa chứ không phá hôn nhân gì chứ, đó là Kim Ngọc Lương Duyên [1]⎯⎯ liên quan gì đến em?" Giải Tinh Tán hợp tình hợp lý nói, "Muốn nói em, phải là cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp⎯⎯ khổ ải vô biên, em giúp chị ấy quay đầu là bờ thôi."
[1] – Bạn có thể tìm thẳng tên phim trên gu gồ xem tóm tắt phim nhé, cũng có chi tiết nhân vật nọ kiếm chuyện phá hoại hôn nhân người khác do ghen tị nên anh Tiềm ví von em Tán giống thế í =))
"Đây là cưỡng tình đoạt lý!" Mai Hữu Tiềm phe phẩy cái đầu, đổi sang đề tài khác, "Cậu có tính toán gì sau khi tốt nghiệp chưa? Có muốn đi du học không?"
"Không." Giải Tinh Tán không chút nghĩ ngợi.
"Suy nghĩ thêm đi," Mai Hữu Tiềm nói, "Anh hỏi thăm thay cậu rồi, Berkeley ở Mỹ, hay học viện âm nhạc hoàng gia Hà Lan,… Đều là mấy ngôi trường đứng top đầu, thư giới thiệu anh cũng đã nghĩ cách thay cậu⎯⎯"
"Anh hỏi thăm thay đây hả? Sợ là người khác hỏi thay thì có, rồi nhờ anh chuyển tiếp qua cho đây chứ gì?" Giải Tinh Tán dẹp ngay bộ dáng càn rỡn thường ngày, giọng điệu lạnh băng, "Cái thứ thư giới thiệu đồ đó ha, đây có một đống⎯⎯ không phải đây đi không được, mà là không muốn đi, đó có hiểu chưa?"
"Úi xời, chú nóng giận vậy làm gì…" Mai Hữu Tiềm biết tiến biết lùi, móc ra gói Trung Hoa đưa tới, "Nào, rít một điếu đi, bớt giận bớt giận."
Ánh mắt Giải Tinh Tán lướt qua gói thuốc, nói: "Đang cai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!