Buổi sáng hôm sau, Vệ Nghe nghe tiếng đồng hồ báo thức reo, nhưng cô không muốn nhúc nhích.
Mặt trời chiếu vào phòng ngủ, tấm rèm mỏng bị phủ đầy ánh cô vàng rực rỡ. Ánh nắng liếm láp đầu ngón tay cô, như chú cún thân mật, chỉ là giờ đây cô không còn sức tận hưởng chút nhẹ dịu đó, đầu ngón tay run rẩy, sau đó trốn dưới chăn.
Sau khi rửa mặt xong, Thành Dự thấy Vệ Nghê còn nằm trên giường, guơng mặt thanh tú có chút kinh ngạc.
"Nghê Nghê, em không khoẻ à?"
Tay Thành Dự mới dính chút nước lạnh nhẹ nhàng dán lên mặt cô. Hắn đo độ ấm trên má cô, rồi lại sờ sờ trán cô.
Vệ Nghê không mở mắt, tránh để hắn thấy được hai mắt sưng lên khác thường vì khóc. Cô hàm hồ lên tiếng, nói bụng mình không thoải mái.
Thành Dự không nghi ngờ gì.
Từ năm nay, cơn đau bụng kinh của cô ngày càng nghiêm trọng, ở kỳ kinh nguyệt trước đau một trận kịch liệt, có khi làm mặt cô tái nhợt, khi trở nên quá nghiêm trọng, làm cô đứng dậy không nổi, những chuyện này Thành Dự đều biết.
"Có nặng lắm không?" Thành Dự ngồi xuống mép giường, giọng điệu quan tâm, "Nếu không chịu nổi anh đưa em đi bệnh viện khám xem sao."
"Ngủ thêm một chút là ổn thôi." Vệ Nghê nén tâm trạng thất thường nói, "Anh đi làm đi."
Thành Dự không nghe lời cô, đem nước ấm cùng thuốc giảm đau để trên tủ đầu giường, nói: "Có gì không ổn nhớ gọi cho anh."
"… Được."
Thành Dự vỗ nhe vai cô, thay cô kéo chăn đắp lên.
Vệ Nghê nhắm hai mắt, nghe tiếng hắn đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Cô vẫn nằm yên, an tĩnh nhắm mắt lại, giống khi Thành Dự còn ở đây. Cho đến khi có nước mắt rơi xuống, đầu giường phát ra tiếng chuông cuộc gọi đến.
"A lô?" cô không thèm nhìn mà bắt máy.
"Cục cưng Nghê Nghê à, sao giọng con lạ vậy?" Giọng Vệ Giá Phong sang sảng từ điện thoại truyền ra, "Chưa rời giường nữa đúng không?"
"Con mới dậy⎯" Vệ Nghê mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, "Ba, có chuyện gì không?"
"Không có gì, ba và mẹ con tản bộ đến trước trường tiểu học của con, nơi này thay đổi nhiều quá⎯⎯ Chừng nào rảnh con có thể ghé xem, sửa sang lại trông xa hoa đến nỗi ba không nhận ra, nghe nói là được tài trợ gì đó, mấy cửa hàng gần đó cũng thay đổi hết rồi⎯⎯ Con còn nhớ tiệm bán khoai tây chiên trước cổng trường không? Ba đón con tan học, con quấn lấy đòi ba mua cho, sau đó con cùng đứa bạn thân chia nhau mà ăn⎯⎯"
Vệ Giá Phong một khi đã nói là không dừng được.
Ông lải nhải nói rất nhiều, nhắc tới năm lớp một của cô, ông và Thẩm Thục Lan nhiều lần tranh giành đi họp phụ huynh cho cô, nhắc tới nam sinh hay nắm tóc đuôi ngựa cô, nhắc tới lần mua chiếc hộp bút Sailor Moon ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường….
Vệ Nghê co đầu gối, đem đôi mắt ướt nhoè của mình dán lên chăn, nước mắt rơi đầy mặt, cô vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng kiên nhẫn đáp lại lời ba mình.
"Đúng rồi." Vệ Giá Phong nói, "Bạn thân tiểu học kia của con, hai đứa cùng nhau học từ cấp hai đến cấp⎯ cái gì Mộng Dao⎯"
"Chu Mộng Dao." Vệ Nghê đáp
"Đúng rồi, Chu Mộng Dao. Sao dạo này không thấy hai đứa chơi với nhau nữa?"
"Cô ấy mới sinh đứa thứ ba, bận lắm ạ."
"Bận đến mấy cũng phải dành thời gian cho bản thân chứ!" Vệ Giá Phong nói, "Lúc con rảnh rỗi vẫn nên đi chơi với bạn bè nhiều lên, đừng có ở ngốc trong nhà mãi. Đúng rồi, con có đủ tiền tiêu không, ba có⎯⎯"
"Ba, con có tiền mà." Vệ Nghê đánh gãy lời của Vệ Giá Phong, "Ba giữ tiền mua quà cho mẹ đi, mua hoa cũng tốt, dù sao mẹ cũng thích hoa."
"Ha ha, ba đi mua liền đây." Vệ Giá Phong cười to nói, "Hôm nay Nghê Nghê chúng ta có hoa có tiệc mừng, Lan Lan cũng nên có."
Vệ Nghê nghe thấy Thẩm Thục Lan ở bên đó nói câu gì đó với ông, đại khái là trước mặt con gái cũng không ra vẻ đứng đắn, Vệ Giá Phong không để bụng phản bác, tỏ vẻ "Yêu bà cũng đâu thấy mất mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!