Trong phòng khách yên tĩnh của căn biệt thự trang nhã, có tiếng thái rau xăng xắc vọng ra từ phòng bếp.
Phòng bếp kiểu bán mở có bóng dáng của Thành Dự, hắn kéo tay áo sơ mi lên, bởi vì thân hình cao lớn hơi khập khiễng với tấm thớt nên phải hơi cong lưng, hắn vô cùng tập trung đối với củ cải trắng không nghe lời, dù gì cũng tốt nghiệp đại học Y, cũng không quên sạch những gì đã học, lúc cắt củ cải còn không tự chủ được phải dùng tới kỹ xảo cầm dao trong phẫu thuật ngoại khoa.
Đèn phòng bếp sáng trưng ấm áp, phủ lấy người hắn, giống như hắn cũng là một phần của sự ấm áp đó.
Từ từ trong phòng bếp vang lên tiếng chảo dầu, "rắc" một tiếng đập trứng gà cho vào chảo.
Động tĩnh quá lớn nằm ngoài hiểu biết khiến Thành Dự theo phản xạ tự nhiên bước nhanh lùi nhanh về sau, mất một lúc lâu sau mới dám tiến lại gần, dùng cái giá lật bánh trứng vàng óng ánh.
Mười năm rồi, cô mới nhìn thấy cảnh tượng này.
Cảnh tượng này đến quá trễ, mục đích cũng quá rõ ràng, còn không bằng lúc chưa từng có.
Mùi hương bao vây nhà ăn, Thành Dự dè dặt mang ra hai món một canh, sau đó bới thêm hai chén cơm nhão như cháo tới.
"Em ăn đi… Thử xem mùi vị ra sao?" Hắn hơi thấp thỏm, nhưng trong mắt lại đầy sự chờ mong.
Vệ Nghê gắp miếng củ cải từ món canh sườn củ cải trắng bỏ vào miệng, nhạt nhẽo vô vị.
Lại gắp ăn thử một đũa cơm, giống như đang nhai miếng bột gạo.
"Thế nào?" Thành Dự dò hỏi thêm lần nữa.
"… Ăn được." Vệ Nghê nói.
Thành Dự nhẹ nhõm thở phào, cũng bưng chén cơm mình lên.
Chùm đèn pha lê tản ra ánh đèn vàng nhạt ấm áp lên bàn ăn, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải để bưng chén, trên đó xuất hiện vết thương mới.
Làm Vệ Nghê nhớ tới chuyện trước khi kết hôn, vì muốn chăm sóc hắn tốt hơn, cô đã chạy học nấu ăn từ Vệ Giá Phong.
Không phải loại kỹ năng nào cũng biết từ khi mới sinh ra.
Thành Dự thường cho rằng tay nghề nấu nướng của cô luôn xuất sắc, lại không hề biết rằng từng có một khoảng thời gian ngón tay của cô liên tục bị thương, không phải do dao phẫu thuật, là do từ dao chặt thớt mà ra.
Những miệng vết thương đó, cô tự mình im lặng chịu đựng, chưa từng để ai trông thấy.
Cô hoàn toàn không thấy Thành Dự đáng thương. Ít nhất vào giây phút này vết thương của hắn bị cô nhìn thấy, lặng lẽ chảy máu, im lặng chịu đựng, không ai hay biết.
Cô cúi đầu không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi dùng cơm chiều xong, Thành Dự tự giác dọn dẹp rửa sạch chén đũa. Vệ Nghê mặc cho hắn biểu diễn, còn mình quay lại phòng sách, mở notebook đọc bài luận văn mới nhất trong y học.
Không bao lâu Thành Dự đã xong công việc trong phòng bếp, hắn chậm rãi đi vào phòng sách, không còn nhìn thấy dấu vết của mình nữa, sau một lát do dự, hắn ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xanh đậm.
Tiếng đồng hồ treo tường chậm rãi vang lên.
Nếu không phải tự nhiên Thành Dự đưa đến một ly nước ấm lên bàn, dường như cô cũng đã quên sự tồn tại của hắn.
Kim đồng hồ đi đến 12 giờ, cô khép máy tính lại, xoay người nhìn Thành Dự đang ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn mình, nói: "Ngày đầu kết thúc rồi, anh có thể rời đi."
Thành Dự đánh giá sắc mặt của cô, xác nhận không có chút luyến tiếc nào, mới đứng dậy ủ rũ nói:
"Được, anh đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt… Ngày mai chúng ta gặp lại."
Cửa phòng đóng lại sau một lúc lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô khởi động của Thành Dự.
Vệ Nghê xuống lầu vào phòng bếp, chính thức bắt đầu việc đã xong xuôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!