Chương 27: Sao nào, muốn thử à?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có hẹn vào lúc 6 giờ tối, 5 giờ Giải Tinh Tán đã đăng xuất khỏi hệ thống giao cơm.

Cậu cưỡi con xe yêu dấu phóng nhanh như gió về phòng trọ. Tốn mười phút tắm rửa, đứng trước tủ quần áo màu đen phân vân không biết nên mặc gì, lúc cậu thay bộ quần áo sạch sẽ thơm mùi nước xả thì đầu húi cua cũng khô ráo hoàn toàn.

5 giờ rưỡi, Giải Tinh Tán cạo râu xong hối hả khoá cửa nhà lại, lần nữa cưỡi con ngựa máy dấu yêu của mình rời đi.

Quãng đường rong ruổi, vào 5 giờ 45 phút chiếc xe máy đen xuất hiện trước cửa bệnh viện thuộc đại học Y khoa thành phố C.

Tắt máy xuống xe, Giải Tinh Tán cúi đầu xem đồng hồ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, trong lòng hiện lên hai chữ ⎯⎯ tuyệt vời.

Cậu ngồi trên yên xe máy bọc da mềm mại, vui vẻ chờ trước cửa lớn bệnh viện.

Là một người xã giao rộng rãi, điện thoại cậu không ngừng rung lên.

Hồ Bằng nhắn tới:

"Anh Giải, tối nay đến quán bar không?"

Giải Tinh Tán không kiên nhẫn:

"Mai đến."

Phiền phức gọi điện đến:

"Người anh em, nghe nói tối nay chú xin nghỉ ở quán bar à? Đến đại lộ Phù Dung đua xe không nào?"

Giải Tinh Tán trái nết:

"Nói sau đi."

Ban nhạc liên hoàn gọi, Giải Tinh Tán sợ ngăn phải đường mạng gọi từ Vệ Nghê nên mới không tình nguyện ấn nghe:

"Bị bệnh á? Bệnh gì? Mẹ nó không phải hôm qua cậu còn "rồng rắn lên mây" đấy à?"

Giải Tinh Tán nắm tay đặt lên miệng yếu ớt khụ khụ tới khụ khụ lui:

"Thật sự không dậy nổi… Tối qua trúng gió đêm, hôm nay đau đầu muốn chết, ngủ thêm một lát nữa đây…"

"Cậu⎯⎯"

Giải Tinh Tán dứt khoát cúp máy.

Gió mát như sóng biển vỗ qua người cậu, Giải Tinh Tán híp mắt hưởng thụ ánh chiều tà của mặt trời lặn.

Hơn 6 giờ, cửa lớn tự động khu nằm viện giống miệng cá mấp máy, phun ra nuốt vào liên tục, càng ngày càng nhiều người đi ra từ bệnh viện, phân tán khắp đường đi và mấy quán ăn bên ngoài. Còn có một con gấu trúc màu lam chạy chậm tiến vào khu nằm viện.

Giải Tinh Tán đợi hơn nửa tiếng đã thấy hơi bực bội.

Cậu đoán chừng Vệ Nghê cũng sẽ liên hệ cậu, đứng dậy đi đến quầy bán quà vặt cách đó không xa, mua hai chai nước soda ướp lạnh.

"Nhóc tới nữa rồi à?" Ông chủ quầy nhận ra cậu, ghẹo chọc nói, "Lần này đã biết đang làm gì?"

"Biết⎯⎯" Giải Tinh Tán nhướng mày cười, trong mắt lóe lên khí phách thiếu niên, "Cháu đang đợi người."

**

Hôm nay Vệ Nghê trực ngoài khoa tim, đã qua 4 giờ, sự tình bỗng có chút phát sinh, cô vội đến mức chân không chạm chất. Vất vả đến tận 5 giờ rưỡi, cô cho rằng đã có thể nghỉ ngơi một chút rồi thì có một y tá bước nhanh đi vào văn phòng bác sĩ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!