Tinh thần cô sa sút khóc lóc bao lâu, Giải Tinh Tán cũng không nói tiếng nào bấy lâu.
Chờ đến khi đôi mắt trở đau, nước mắt không trào nữa, cô cầm lấy túi xách đặt cạnh bậc thang, còn chưa mở túi ra một bên khác đã đưa đến một bịch khăn giấy.
"… Cảm ơn." Cô thấp giọng nói.
Nhận lấy khăn giấy, cô lau đi nước mắt trên mặt.
Thấy cảm xúc của cô tạm ổn, Giải Tinh Tán ném cành cây trong tay xuống, để lại vài đường vẽ bằng cành cây dưới chân cậu.
"Chồng chị đâu?" Cậu lên tiếng hỏi liền.
Vệ Nghê á khẩu không trả lời được.
"Chị như vậy rồi, sao không thấy bóng dáng chồng chị đâu vậy?" Sắc mặt Giải Tinh Tán lạnh lùng cứng rắn, lời nói ra như tia lửa, "Anh ta có biết chị đang ở đây không?"
"… Không liên quan đến anh ta." Vệ Nghê tránh né không đáp, đưa bịch khăn giấy còn dư cho cậu, "Cảm ơn cậu."
Lần cảm ơn này, là vì làm bạn với cậu.
"Sao cậu lại ở đây?" Vệ Nghê nói.
Bởi vì khóc lâu quá nên giọng của cô cũng thay đổi, khàn khàn trì trệ. Giải Tinh Tán nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới nói:
"… Giao cơm đi ngang qua."
Vệ Nghê lắp bắp kinh ngạc, lập tức tìm kiếm chiếc xe máy màu đen của cậu.
Chiếc xe máy đen kịt kia quá nổi bật, Vệ Nghê rất nhanh phát hiện ra nó ở ven đường. Khác so với ngày thường là, sau xe còn có thêm hộp giữ nhiệt đồ ăn.
"Vậy sao cậu còn ở lại đây?" Cô không khỏi sốt ruột thay Giải Tinh Tán.
Giải Tinh Tán không nhịn được cười, sự giận dữ lạnh băng trên mặt dần dần tan biến.
"Chị nói xem vì sao tôi còn ở đây?" Cậu hỏi lại.
Vệ Nghê phản ứng kịp thời, ngượng ngùng nói: "Vậy cậu đi giao cơm mau đi, không cần để ý tôi. Làm chậm trễ cậu như vậy, thành thật xin lỗi…"
Cô không muốn nói ra lý do thương tâm, tuy rằng thoạt nhìn Giải Tinh Tán đang ôm một bụng tức với người khơi chuyện, nhưng cậu vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cô, không truy hỏi đến cùng.
"Chị không sao chứ?" Cậu hoài nghi quan sát thần sắc của cô.
"Tôi không sao." Vệ Nghê lặp lại lần nữa, "Cảm ơn cậu."
Nếu không phải có cậu yên lặng làm bạn ở bên cạnh, chắc cô sẽ mang đôi mắt sưng đỏ thảm thương mà đi về nhà. Đều là khóc lóc, nhưng cảm giác có người làm bạn bên cạnh lại vô cùng khác biệt.
"Nếu chị không sao, vậy" Cậu nói, "Muốn đi giao cơm với tôi không?"
"Hả?" Vệ Nghê ngơ ngác.
"Chắc hiện giờ chị cũng không có việc gì khác đâu ha." Giải Tinh Tán nói, "Rảnh rỗi thì rảnh rỗi, chi bằng đi giao cơm với tôi đi?"
Giải Tinh Tán dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời.
Đây là lần đầu tiên Vệ Nghê gặp phải lời mời kiểu như này.
Trong quá khứ, có người từng mời cô đi xem phim, mời đãi một bữa cơm, cũng có người rủ cô đi công viên tản bộ… Nhưng đây là lần đầu, có người mời cô đi giao cơm hộp.
Cô không nhịn được nở nụ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!