Chương 25: Cả hai có thể chạm tay vào nhau nhưng cậu vẫn chưa chạm vào cô

Sau một lúc lâu, trên bàn ăn chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của nhau.

Cho dù chỉ là một giây, Vệ Nghê cũng không thể chịu được áp lực cô và Thành Dự hít thở chung trong bầu không khí áp lực này.

Cô đứng dậy xin về, mặc kệ hai người Thẩm Thục Lan nghĩ như thế nào, mang khuôn mặt đẫm nước mắt chật vật trốn chạy.

"Vệ Nghê!"

Thành Dự vừa mới đứng dậy muốn đuổi theo, đã bị một tiếng giận dữ làm hắn bất giác dừng chân lại.

"Cậu ngồi xuống đó!"

Thẩm Thục Lan trừng đôi mắt đỏ lên hùng hổ nhìn hắn. Vệ Giá Phong bên cạnh mặt mày ủ dột, tuy không giống như Thẩm Thục Lan thể hiện rõ rệt ra bên ngoài, nhưng ánh mắt của ông cũng đã hoàn toàn không còn nét thân thiết như lúc trong bếp nữa.

Thành Dự trong lòng hổ thẹn, sau một lúc yên lặng, kéo ghế ra ngoài, quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Thục Lan.

"Mẹ, là do con làm sai, làm tổn thương trái tim của Vệ Nghê…"

Vừa dứt lời, một cái tát vang dội vang lên giữa sự im lặng như tờ bàn ăn.

"Lúc trước cậu muốn tôi giao Nghê Nghê cho cậu, cậu đã hứa hẹn với tôi như thế nào hả?" Thẩm Thục Lan hỏi.

Thành Dự nghiêng mặt, cơn đau rát do cái đánh kia truyền lên mặt. Hắn quay đầu lại, lúc mở miệng nước mắt cũng theo đó chảy xuống.

"…… Mẹ, con xin lỗi." Hắn khàn giọng nói.

"Lời xin lỗi này ⎯⎯ có tác dụng gì nữa đây?" Thẩm Thục Lan gắt gao nắm chặt lấy cổ áo hắn, trừng to đôi mắt đầy nước mắt, "Lúc trước cậu hứa hẹn thế nào… Cậu còn nhớ không?! Cậu nói sẽ đối xử tốt với con bé, yêu thương con bé suốt đời, cậu nói sẽ biến con bé trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này ⎯⎯ Cậu đã làm được chưa hả?!"

Thành Dự lặp đi lặp lại ba chữ "Con xin lỗi", mặc cho Thẩm Thục Lan đầy nước mắt đấm lên người hắn, cuối cùng vẫn là Vệ Giá Phong khàn giọng kéo Thẩm Thục Lan ra.

"Ba, mẹ…… Xin ba mẹ hãy cho con thêm một cơ hội nữa, con thật sự yêu Vệ Nghê……"

Thành Dự nghẹn ngào cầu xin ba mẹ vợ tha thứ.

Vệ Giá Phong trông còn có vẻ bình tĩnh, nhưng hai hốc mắt của ông đã sớm đỏ ngầu giống Thẩm Thục Lan.

"Ta cũng là đàn ông, những cái cám dỗ anh nhìn thấy ta cũng đã trải qua rồi. Trên đời này có ai chưa từng bị cám dỗ bao giờ? Nhưng không phải ai cũng chịu thua trước nó." Vệ Giá Phong vỗ vỗ vợ mình đang phẫn nộ, ánh mắt lóng lánh đầy thất vọng dừng trên Thành Dự đang quỳ gối, "Cám dỗ nơi nào cũng có, nhưng chung thuỷ hay phản bội đều là một sự lựa chọn cả. Nếu anh đã đưa ra sự lựa chọn rồi, Vệ Nghê cũng giống như vậy.

Con gái ta ta rất hiểu nó… Nếu con bé đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi."

"…… Anh đi đi." Vệ Giá Phong nói, "Vệ gia không chào đón anh."

"Ba, mẹ……"

"Đi đi!"

Vệ Giá Phong mặt kết thành băng, lần nữa đuổi người.

Thành Dự buộc phải chống chân từ từ đứng dậy, trên mặt hắn cũng đẫm lệ, nhưng hắn không lau đi, mà hướng đến hai người Vệ Giá Phong cúi gập người một cái thật sâu.

"Ba, mẹ… Con yêu Vệ Nghê, con thà trả giá tất cả để cứu vãn cuộc hôn nhân này… Con sẽ không đồng ý ly hôn." Hắn nói.

Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng và ánh mắt chán ghét của Thẩm Thục Lan.

Hắn không rõ mình đã làm thế nào để ra khỏi cửa Vệ gia.

Sau khi hắn đi ra cửa lớn chưa bao lâu, cánh cửa lần nữa mở ra, hắn mang theo tia hy vọng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trái cây rượu mà hắn đem tới đều bị ném ra ngoài.

Sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh, ngoài hiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!