Lửa giận của Vệ Nghê đã bùng cháy trong lòng, Thành Dự lại hồn nhiên không biết, còn cười cười với cô, xoay người trở lại vào bếp.
Ngay lúc cô đang do dự không biết nên phát giận hay kìm nén thì Thẩm Thục Lan ném nắm vỏ dưa vào thùng rác, chào nói:
"Ngây người đứng đó làm gì, mau lại đây!"
Để cho một người hiền lành có thói quen tự nhẫn nhịn đi phá hư tâm trạng của người vô tội là rất khó, ít nhất là không thể tự thuyết phục bản thân rồi làm liền được.
Cuối cùng Vệ Nghê vẫn đưa ra lựa chọn lấy đại cục làm trọng.
"… Dạ."
Cô khom lưng thay dép lê, đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Thục Lan.
Trên TV đang quảng cáo chương trình giải trí xưa, bất đồng với tâm trạng nặng nề của cô, Thẩm Thục Lan bị người dẫn chương trình chọc cười, vỏ hạt dưa trong thùng rác đã xếp thành hình ngọn núi nhỏ theo tiếng cười của bà.
Chỉ có lúc này, Thẩm Thục Lan mới chịu quên đi chế độ dinh dưỡng của cô.
"Con không thấy mắc cười sao?" Thẩm Thục Lan cười ra nước mắt đột nhiên quay đầu lại nhìn.
"… Bình thường ạ." Vệ Nghê nói.
Thẩm Thục Lan dùng ánh mắt hoài nghi nhìn xem cô coi có hiểu không, sau đó lại tập trung vào hình ảnh trên màn hình.
Vệ Nghê thật sự cười không nổi, không chỉ có thế, ngay cả nỗi ưu phiền trong lòng cô cũng không thể che giấu được.
Hiện tại Thẩm Thục Lan còn có thể thoải mái vui cười, đợi đến khi bà biết tin cô và Thành Dự ly hôn, chỉ sợ là sẽ nhấc cả mái nhà bay lên. Mà xem ra ngày này cũng đã gần ngay trước mắt.
Nghĩ đến đây, Vệ Nghê càng thấy buồn phiền, mặc cho chương trình giải trí buồn cười bao nhiêu, mặt cô vẫn không chút thay đổi.
Dời tâm tư từ trên TV sang nơi khác.
Cách gian phòng khách, Vệ Nghê nghe thấy được âm thanh truyền ra từ phòng bếp:
"Ba, sốt trộn rau này làm thế nào, ba dạy con đi. Về nhà con sẽ làm cho Nghê Nghê ăn, cô ấy thích rau trộn thịt gà của ba làm lắm."
Vệ Giá Phong mừng rỡ khi có người muốn ông dạy nấu nướng, không chê phiền toái lập tức giảng dạy từng bước cho Thành Dự.
Thành Dự thỉnh thoảng đáp một tiếng, nhưng Vệ Nghê không tin hắn thật sự ghi nhớ.
Cho dù là nhớ ⎯⎯ còn gì nữa?
Sự dối trá của hắn như máy sấy gió, không ngừng thổi phòng cơn lửa giận của cô. Tình cảm mười năm, nếu hắn có thể tỉnh ngộ sớm hơn một chút, bọn họ sao có thể đi đến ngày hôm nay? Đã tới nước này, sao hắn có thể làm ra vẻ hèn mọn xin giảng hoà với cô chứ?
Trong mắt hắn, cô là một người rẻ mạt tới vậy sao?
Có phải hắn cho rằng, dù có như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hắn hơi khom lưng uốn gối, cô nhất định sẽ quay đầu lại đúng chứ?
Cái mà hắn cho là đang lấy lòng, từng cái đều như đang khiêu khích cô.
Mười phút trôi qua, Vệ Nghê như ngồi trên đống lửa. Đến lúc ăn cơm, Vệ Giá Phong và Thẩm Thục Lan ngồi cùng một bên, vô cùng tự nhiên để cô ngồi cùng Thành Dự. Vệ Nghê ngó lơ ánh mắt mãnh liệt kia, mắt nhìn thẳng ngồi xuống.
"Nghê Nghê, đây là món em thích nhất, ăn nhiều một chút nhé."
Thành Dự gắp một đũa trứng xào cà chua muốn để vào trong chén của Vệ Nghê, cô nhíu mày lấy tay chắn miệng chén: "…… Không cần."
"Đây là thành quả anh học tập từ ba, em ăn thử một miếng đi." Trong lời nói của Thành Dự có mang theo một tia khẩn cầu.
Vệ Giá Phong và Thẩm Thục Lan ngồi đối diện nhìn hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!