Chương 22: Lúc trưởng thành, đúng là cô vẫn thấy sâu sắc tiếc nuối…

Rốt cuộc ba Điền vẫn ký thư đồng ý phẫu thuật.

Ai có ngờ đến, trận bão táp này lại ổn định theo cách không thể tưởng tượng được.

Ba Điền thường xuyên treo câu cửa miệng, "Anh cả vị trí cao trong giới giải trí" lại là bạn học thời đại học của Thẩm Thục Lan.

Họ Điền, chức nhà làm phim ở HC video, Thẩm Thục Lan thử liên hệ với người đó, lập tức trúng phốc. Do vậy Điền Hạo mới biết cháu gái nhà mình bị tế bào ung thư ở đáy mắt, đẩy lùi hết lịch trình trong ngày vội vã đến bệnh viện.

Kết quả là nhìn thấy màn diễn khiến người xem máu tràn tới óc.

Ba Điền ở trước mặt nhân viên bệnh viện oai hùng, hiên ngang khí phách, nhất quyết giữ vững ý kiến của mình không thèm nghe ai khuyên bảo, vừa thấy Điền Hạo liền giống như chuột thấy mèo, luôn cười làm lành không cãi nữa, Điền Hạo đem thư đồng ý phẫu tới cũng chỉ có thể ngượng ngùng ký tên, không hề hung hăng như lúc trước với nhóm người Vệ Nghê.

Thẩm Thục Lan vẫn luôn che chở Vệ Nghê ở sau lưng, tựa như sợ ba Điền phát bệnh thần kinh, trông giống gà mái nén giận trừng mắt nhìn ba Điền, đến khi người đó không dám nhìn nữa bà mới thôi.

Nhìn người trước mắt, làm Vệ Nghê mơ hồ nhớ tới chuyện cũ.

Mặc kệ là cô bị bạn học bắt nạt bôi nhọ, hay trên đường đi học về bị nam sinh quấy rầy,  Thẩm Thục Lan đều giống như bây giờ, luôn luôn chắn trước người cô, luôn luôn giữ lập trường bệnh vực, tin tưởng cô.

Thẩm Thục Lan mềm cứng có đủ, một bên bó buộc lối sống của cô, một bên lại cho cô mảnh đất nhỏ không sợ mưa sợ gió. Lúc trưởng thành, đúng là cô vẫn thấy sâu sắc tiếc nuối, nhưng cô không giận mẹ mình nghiêm khắc, trước đến nay vẫn không giận.

Vệ Nghê vươn tay, từ đằng sau nhẹ nhàng nắm tay của Thẩm Thục Lan. Đối phương cho rằng cô còn đang lo sợ, dùng sức nắm chặt tay cô lại.

….. Hệt như lúc nhỏ.

Sau khi ba Điền ký thư đồng ý, cuộc phẫu thuật của Điền Nhã Dật lập tức bắt đầu tiến hành, dưới nhiều sự phối hợp, thời gian phẫu thuật vào bốn giờ chiều ngày mai.

Những ngày nỗ lực cuối cùng đổi lấy kết quả tốt đẹp xứng đáng, mọi người đều cảm thấy hết sức nhẹ nhõm.

Phòng bệnh chừa lại cho người nhà họ Điền, Vệ Nghê và nhóm người Thẩm Thục Lan đi ra ngoài.

"Phẫu thuật lần này, sẽ được chủ nhiệm Dương Huệ mổ chính, trợ thủc thứ nhất do bà ấy mang đến, trợ thủ thứ hai…." Trương Nam Kim lướt qua mấy ánh mắt trong ngóng, dừng trên người Vệ Nghê,  "Vệ Nghê, cậu làm được không?"

"Mình làm được." Vệ Nghê bình tĩnh nói.

"Ta có thể." Vệ Nghê thần sắc bình tĩnh.

Trương Nam Kim gật gật đầu, đưa mắt nhìn đến Thẩm Thục Lan, "Lát nữa tới văn phòng của tớ, về cuộc phẫu thuật, tớ còn có chuyện bàn với cậu."

Nói xong, cô ấy gật đầu chào Thẩm Thục Lan, xoay người rời đi trước. Mấy bác sĩ khác thấy vậy, mỗi người mang sắc thái khác nhau đi luôn.

Vệ Nghê đưa Thẩm Thục Lan đến trước thang máy, thay bà bấm nút đi xuống: "Con không tiễn mẹ được, mẹ đi thăm bà ngoại hay về nhà luôn?"

"Có cậu con chăm sóc, mẹ khỏi đến đó. Tối nay con muốn ăn gì không? Mẹ nấu canh xương heo hầm cho con." Thẩm Thục Lan nhiệt tình nói.

"Chờ nghỉ phép con sẽ nói sau."

"Được, đến lúc đó sẽ hầm món canh xương heo con thích."

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở rộng hai bên. Kính thang máy bóng loáng, nhiệt độ từ người bên cạnh truyền đến, hoà lẫn với mùi thuốc sát truyện bên trong.

Thẩm Thục Lan đi vào thang máy, xoay người im lặng nhìn cô, nụ cười trên mặt có chút co quắp.

Có lẽ trên giao diện lầu một vừa sáng lên, cô vẫn đứng im mới hợp lý, nhưng trên vô số gương mặt khác nhau kia, Thẩm Thục Lan chưa từng mang theo biểu hiện sợ sệt, nở một nụ cười lấy lòng, nhìn nếp nhăm bị kéo căng da, như một bàn tay to vô hình, mạnh mẹ đập vào lòng ngực của cô.

Mẹ vẫn mặc quần áo trẻ trung, nhưng vài sợi tóc bạc mới mọc, dù đã nhuộm đè vẫn không che đậy nổi.

Mũi Vệ Nghê chua xót.

"…… Mẹ." Giọng cô khàn khàn không kìm được nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!