Người thanh niên đi đến bồn hoa trước bệnh viện, dáng người cao gầy vẫn bất động ngồi xổm đã lâu.
Cậu đạp một chân lên đá cẩm thạch kế bên bồn hoa, một chân di di trên mặt bất, ánh mắt sâu xa nhìn tòa nhà bệnh viện, ánh lửa đỏ mập mờ phát trên đầu ngón tay, khói bụi bay bay dưới chân.
Cánh cửa tự động trống trải liên tục khép mở, phun ra nuốt vài đều không phải bóng dáng cậu mình gặp.
Giải Tinh Tán nhìn đồng hồ trên điện thoại, tám giờ rưỡi.
Cậu đã ngồi xổm chỗ này được ba tiếng. Dù là cô đến trực ca đêm, giờ này vẫn chưa nhìn thấy người, chắc là xin nghỉ phép rồi nhỉ. Vậy sao cậu vẫn đợi chứ, lãng phí thời gian.
"….. Ngốc chết đi được."
Giải Tinh Tán thấp giọng nói.
Mấy tiếng đồng hồ chưa uống một giọt nước nào khiến cổ họng nóng rát khát khô, cậu ở trên tảng đá ấn tắt tàn thuốc, cử động hai chân tê mỏi đứng dậy, đi đến tiệm tạp hoá cách đó chục mét.
"Bao nhiêu tiền?" Cậu hỏi.
"Hai đồng rưỡi." Ông chủ tiệm hơi khựng lại, rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ hỏi, "Cậu nhóc, tôi thấy cậu ngồi xổm chỗ đó lâu lắm, đợi người à?"
"…… Không biết."
Ông chủ còn đang ngơ ngác, Giải Tinh Tán đã xách chai nước khoáng đi đến cửa cổng.
Cậu trở về chỗ chiếc xe máy đen, nhưng cũng không có ý định lái xe rời đi. Giống với câu trả lời với ông chủ, cậu thật sự không biết mình đang làm gì ở đây nữa, canh giữ trước cổng lớn khá lâu.
Nghiêm túc mà nói, là cửa lớn trước khu nằm viện.
Cậu mơ hồ hiểu rõ sao mình đến nơi này, bởi vì tại đây là nơi cậu bị người ta từ chối, là người phụ nữ cậu chân thành đối xử tốt hết mực.
Nhưng mà cậu cũng không biết, bản thân chạy tới đây sẽ phải làm gì hay nói gì với cô.
Bọn họ nói chuyện không tính là nhiều, cậu với cô cũng không phải tình yêu nam nữ mê luyến cuồng nhiệt, chỉ là cái nhìn thoáng qua trên cầu An Lệ, người phụ nữ yếu mềm kia làm cậu tò mò, tiếp theo do cơ duyên lạ lùng nào đó mà tiến lại gần thêm một bước.
Càng ngày càng gần.
Cậu giống như tham gia một trò chơi, mục tiêu là tháo gỡ chiếc mặt nạ của cô gái xinh đẹp đối với xã hội, nhìn thấy chỗ chân thật nhất cô giấu sâu trong tâm.
Vận mệnh đã định, cậu bị thu hút điều gì đó đặc biệt trên người cô.
Cậu sung sức nhẫn nại tháo gỡ nó, trước đó cậu chưa từng nghĩ sau khi làm xong rồi sẽ muốn gì nữa, một người đàn ông đến gần một người phụ nữ, mục đích đơn giản là một trong hai giữa tình cảm và thể xác, hoặc là cả hai thứ đó.
Nhưng đối với Giải Tinh Tán, cái gì cậu cũng đều chưa tưởng tượng qua, cậu chưa từng nghĩ muốn gì từ trên người Vệ Nghê.
Cậu chỉ làm theo bản năng, lúc có suy nghĩ muốn nhìn thấy cô, sẽ tìm đến để nhìn thấy cô.
Như hiện tại, cậu không thể lại đi đến chỗ cô nữa. Tuỳ theo ước nguyện ban đầu của cậu không phải là tình yêu nam nữ, nhưng cậu không thể không bận tâm suy nghĩ của Vệ Nghê. Cậu vẫn luôn hy vọng cô có thể kiên quyết nói ra ý tưởng của chính mình, không cần phải luôn nhân nhượng nhường nhịn ai cả, bây giờ cô đã làm được điều đó.
Cô muốn về sau có thể duy trì khoảng cách với cậu.
Cậu không thể không nghe, nói cách khác, ở cạnh cô hay những người khác có gì khác nhau chứ?
Cậu không thể tạm biệt Vệ Nghê, không có lý do gì để nói điều đó, mà cậu cũng không nhất thiết phải làm vậy. Nếu Vệ Nghê cho một giọt nước, cậu vẫn muốn tích góp nhận lấy.
Không có gì buồn hơn thắng bại tại tâm, cậu vẫn y như cũ làm theo bản năng chính mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc Giải Tinh Tán hạ quyết tâm, đi vào trong bệnh viện.
Vệ Nghê cung cấp cho không ít manh mối, hơn nữa tâm điểm câu chuyện trong bệnh viện cũng được mọi người biết đến, Giải Tinh Tán không tốn nhiều sức đã tìm đến cửa phòng bệnh của Điền Nhã Dật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!