Chiếc túi hình thoi bằng da mềm mại đắt tiền, tinh xảo nằm đó, Chu Mộng Dao toàn thân mặc đồ hiệu, con trai lớn bảy tuổi của cô ấy đang ngồi ghế sau chất đầy túi giấy hàng hiệu xa xỉ chơi đùa chiếc phi cơ điều khiển từ xa.
"Hú ⎯⎯ Ồ ⎯⎯ Oành!"
"Trần Tỉnh Thái! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được giỡn hớt trên xe! Mau ngồi xuống, hoặc mẹ sẽ không đăng ký cho con học trống Jazz!"
Chu Mộng Dao đã nhắc nhở nhiều lần rồi, đến lúc thẳng thừng uy hiếp đứa con trai tinh nghịch mới không tình nguyện ngồi đàng hoàng phía sau.
"Con thích cứ để nó chơi đi, dù sao anh cũng lái chậm mà." Trần Hối Chương đánh tay lái, thờ ơ nói.
"Nói nghe thì dễ lắm! Lỡ có chuyện gì xảy ra anh có chống đỡ nổi không?"
Hắn chưa nói xong, Chu Mộng Dao đã tức tối phàn nàn.
"Ngày thường sao anh không quản nó nhiều thêm, đừng cái gì cũng quăng cho em, đợi đến lúc cần thiết mới xuất hiện làm người tốt!"
"Gì mà ném cho em chứ ⎯" Trần Hối Chương nhíu nhíu mày, "Không phải anh đã mời chị Nguyệt và thuê thêm hai người bảo mẫu sao? Em nói con trai muốn học trống Jazz, anh cũng lùi công việc lại chở em tới trường học xem thử ⎯ Em còn muốn bao nhiêu người hầu hạ nữa mới đủ?"
"Em đây năn nỉ anh bao nhiêu lần rồi anh mới chịu chở em với con đi? Anh là ba của nó, bọn em mỗi lần muốn gặp mặt anh đều khó khăn như vậy sao?"
Chu Mộng Dao bắt đầu kích dộng lên làm Trần Hối Chương nghe thấy được mùi phiền toái, hắn một điều nhịn chín điều lành, an ủi cho có lệ:
"Được rồi, anh cũng đang chở rồi còn gì?"
Chu Mộng Dao nhăn nhó ngồi ghế phụ lái, cuối cùng không tiến thêm một bước làm căng tình hình lên.
Một lát sau, cô ấy mới lên tiếng:
"Thành Dự gần đây sao rồi?"
"Thành Dự?" Trần Hối Chương nhìn cô, "Sao đột nhiên hỏi hắn?"
"Anh ta muốn ly hôn, anh không biết hả?" Chu Mộng Dao nói.
"Ly hôn?" Trần Hối Chương như vừa nghe thấy chuyện cười khó tin, không chê sự náo nhiệt mà cười nhạo một tiếng, "Sao có thể thế được?"
"Sao lại không?" Chu Mộng Dao nói, "Anh cho rằng trên đời này không có phụ nữ nhẫn tâm chắc?"
"Ý anh không phải vậy." Trần Hối Chương đánh tay lái một chút, tầm hướng nhìn ra ngoài, "Vệ Nghê muốn ly hôn, thật ra anh có thể tưởng tượng ra khả năng đó."
"Sao anh không hỏi thử, vì sao bọn họ muốn ly hôn?" Chu Mộng Dao nhìn hắn.
"Chuyện nhà người ta, xía vô nhiều làm gì…." Trần Hối Chương tránh nặng tìm nhẹ nói, "Miễn là không phải vợ anh muốn ly hôn là được."
Chu Mộng Dao ngồi ghế phó lái, phát ra một tiếng cười lạnh khó hiểu.
Không khí trong xe vì tin tức Vệ Nghê và Thành Dự ly hôn mà trở nên căng thăng lạ thường. Vô số quả bóng vô hình bay khắp trong xe, chỉ chờ thời cơ đến sẽ lập tức phát nổ.
Bất tri bất giác, đơn vị dạy nhạc lớn nhất thành phố đã hiện ngay trước mắt.
Trần Hối Chương đỗ xe dưới lầu, tự động lấy điện thoại ra: "Anh không đi vào đâu, sẽ ở đây đợi bọn em."
Chu Mộng Dao không nói chuyện, mặt lạnh xuống xe, đứa con trai lớn phía sau nhận ra không khí trong xe bất ổn cũng ngoan ngoãn đến bất thường, lúc này không đợi Chu Mộng Dao kêu đã tự giác buông chiếc phi cơ xuống, tự mở cửa xuống xe.
Chu Mộng Dao nắm tay con trai đi vào cổng trường, lập tức được giáo viên nhiệt tình tiếp đón.
Đến phòng chuyên dụng dành cho khách VIP, người phụ trách cùng một thầy giáo tự thân nhiệt tình chào hỏi nhu cầu của Chu Mộng Dao.
"…. Cậu bé có hứng thú với trống Jazz? Vậy là chị đã tìm tới đúng chỗ rồi!" Người phụ trách tự tin nói, "Đơn vị của chúng tôi có một vị thầy dạy trống Jazz tốt nhất thành phố C, tất cả đều tốt nghiệp từ học viện âm nhạc cả nước! Dụng cụ chúng tôi dùng để dạy học, cho dù là hãng nội địa ⎯ cũng toàn là hãng đứng đầu trong nước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!