Chương 19: Từ đầu đến cuối, chỉ có một người…

Ánh chiều tà chiếu lên tấm cửa kính trong suốt, bụi bặm li ti bay trong không khí. Chiếc điều hòa mới toanh đang lặng lẽ tỏa luồng khí mát mẻ vào văn phòng. 

Vệ Nghê tiện tay cầm lấy điện thoại đang rung trên bàn làm việc, trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn.

"Chúng ta nói chuyện thêm một chút được không?"

Người gửi là Thành Dự, trước đó, hắn vẫn duy trì tần suất gửi một hoặc hai tin nhắn mỗi ngày, Vệ Nghê chưa trả lời lại cái nào.

Tin nhắn mới này dĩ nhiên cũng bị Vệ Nghê coi như không thấy.

Cô vừa muốn khoá màn hình đặt điện thoại xuống, ma xui quỷ khiến sao đó lại lướt xuống mấy khung tin nhắn gần đây, cho đến khi tên Giải Tinh Tán xuất hiện.

Khung tin nhắn này còn sạch hơn bàn làm việc của cô, lịch sự trò chuyện cuối cùng cũng là lần đầu vào nửa tháng trước.

Sau đêm đó, mặt biển gợn sóng bình tĩnh trở lại.

"Bác sĩ Vệ, không tốt rồi!"

Một y tá từ từ chạy vào văn phòng bác sĩ, Vệ Nghê lấy lại tinh thần, cất điện thoại nhìn cô ấy.

"Phát sinh chuyện gì?"

"Người nhà của bác sĩ Vệ từ lầu tám đi lên đây! Chị mau đi xem một chút đi ——" Y tá gấp gáp nói.

Vệ Nghê không rõ chuyện gì nhưng vẫn lập tức chạy đến lầu tám chỗ của bà ngoại.

Thang máy lên tới tầng tám, cửa vừa mở ra, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thẩm Thục Lan.

"Mấy người làm cha làm mẹ mà đầu thiển cận, đáng thương cho con bé tuổi còn trẻ gặp phải loại ba mẹ như mấy người! Nếu về sau con bé có gì bất trắc, cũng không phải liên quan căn bệnh ung thư⎯ mà là do bậc cha mẹ mấy người hãm hại!"

Trong lòng Vệ Nghê đột nhiên nhảy dựng, vội vã bước ra ngoài thang máy, ba bước biến thành hai bước đi đến bên cạnh Thẩm Thục Lan.

Quả nhiên, Thẩm Thục Lan đang giằng co với ba mẹ của Điền Nhã Dật. Tình hình cuộc chiến đã đến giai đoạn gay cấn nhất, ba mẹ Điền Nhã Dật hiển nhiên rơi vào thế yếu, mặt mũi tức giận đỏ lên, máu dồn đến cổ họng. RLL giống như gà mái chọi, ưỡn ngực, hùng hổ trừng mắt với ba mẹ Điền.

"Sao lại thế này?" Vệ Nghê hỏi y tá vẻ mặt hốt hoảng kế bên.

"Bác sĩ Vệ….." Y tá nữ nhận ra cô đã tới, bất đắc dĩ nói, "Ông Điền muốn làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân, bọn em đang khuyên nhủ họ, bác gái này đứng một bên nghe thấy được, kiềm không được nói vào vài câu….."

"Xuất viện?" Vệ Nghê nhìn ba Điền một cái, "Hai bác muốn chuyển viện sao?"

Ba Điền sắc mặt khác thường, tránh ánh mắt của cô, mẹ Điền cũng vậy.

"Họ nghe người ta giới thiệu một vị thần y ở Vân Nam, nói là có thể điều trị bệnh ung thư….." Y tá nói.

Đám đông vây hóng chuyện nghe vậy khe khẽ nói nhỏ, đủ loại ánh mắt dừng trên người ba Điền mẹ Điền.

Vệ Nghệ đại khái nắm rõ câu chuyện, đơn giản mà nói, với tính cách của nữ hiệp họ Thẩm không chấp nhận nổi loại hành vi này của ba mẹ Điền, trong lúc đứng ra khuyên bảo lập tức nổi lên tranh chấp.

Vệ Nghê giữ chặt cánh tay của Thẩm Thục Lan, muốn dùng kế "điệu hổ ly sơn" kết thúc cuộc chiến, nhưng có vẻ Thẩm Thục Lan không trúng kế, hất tay cô ra, ánh mắt không rời khỏi ba mẹ của Điền Nhã Dật.

"Ông đi hỏi đi, khắp bệnh viện có ai không biết chuyện của con gái mấy người? Rõ ràng phẫu thuật lấy tròng mắt là có thể sống sót, cũng bởi vì bậc cha mẹ mấy người kéo dài, bỏ lỡ cơ hội của con bé! Con bé xinh đẹp trẻ tuổi như vậy⎯⎯ Ai mà không tiếc chứ?!"

"Đây là con gái chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không đau lòng sao? Bà chỉ là người ngoài, biết cái gì!" Ba Điền gồng cổ mắng, "Ai cần ba xen vào chuyện của người khác, bà không có con sao?!"

"Đương nhiên là tôi cũng có con! Tôi nghĩ mấy người mới là không có con đó!" Thẩm Thục Lan không khách khí nói.

"Bà ⎯⎯"

Lời này chọc trúng chỗ đau của ba mẹ Điền Nhã Dật, hai người đều tức giận muốn tiến lên đánh Thẩm Thục Lan, cũng may là bị mấy người bên cạnh chạy đến ngăn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!