Gió đêm nhẹ dịu thổi qua hai người mang đến một hương hoa không biết tên.
Bươm bướm còn bay quanh đèn đường, âm thanh "phịch phịch" vang bên tai không dứt.
Trên đường sườn núi yên tĩnh chỉ có hai cái bóng người kéo ra thật dài.
"Tôi đã tan tầm." Vệ Nghê nói.
"Nhìn thấy rồi," Giải Tinh Tán nhếch miệng cười, "… Thật không khéo."
Vệ Nghê thở ra một hơi nhỏ đến mức không thể phát hiện, bước chân đi đến trước mặt cậu.
"…. Không thoải mái chỗ nào?" Cô móc ra đèn pin nhỏ tuỳ thân chiếu lên vết thương trên trán của Giải Tinh Tán.
"Thấy ngứa." Giải Tinh Tán nhắm bên mắt bị đèn chiếu đến, khẽ cau mày nói.
Cậu chủ động khom lưng, hạ thấp thân người cao của mình phối hợp cho Vệ Nghê kiểm tra.
Tuy con mắt còn lại của Giải Tinh Tán mở to ngơ ngác nhìn thẳng Vệ Nghê, nhưng cũng không làm cô cảm thấy bị xâm lược.
"Ngứa là chuyện tốt, chứng minh miệng vết thương đang khép lại." Vệ Nghê cố gắng xem nhẹ khoảng cách quá gần của cả hai, ra vẻ bình tĩnh nói, "Có phải để miệng vết thương đụng nước rồi không?"
"Gội đầu sao có thể không dính nước được….." Giải Tinh Tán lẩm bẩm.
"Miệng vết thương có chút đỏ lên, chú ý sắp tới đừng để dính nước, lúc gội đầu nhờ người khác giúp, nhất định tránh ⎯⎯ dùng đại băng dán chống nước dán lên."
Giải Tinh Tán hàm hồ đáp, vừa nhìn là biết đem lời cô như gió thoảng bên tai.
"….. Được rồi." Vệ Nghê tắt đèn pin nhỏ, "Không vấn đề gì lớn."
Cô lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách đôi bên.
Ánh mắt, hơi thở, mùi hương trên người của Giải Tinh Tán, còn có dưới lớp áo thun đen nhịp đập trái tim như có như không của cậu, dường như vẫn còn quanh quẩn bên người.
"Cảm ơn bác sĩ Vệ, đã tan làm rồi mà còn làm phiền kiểm tra giúp tôi." Giải Tinh Tán sờ sờ cái ót, "Thật ra qua bảy giờ là tôi tới nơi rồi, nghe văn phòng bác sĩ của chị nói….. Chị đi thăm người nhà nằm viện. Có chuyện gì sao?"
"Là bà ngoại tôi lúc xuống giường không cẩn thận té ngã." Vệ Nghê nói, "Vốn dĩ giường không quá cao, nhưng bà lão bị loãng xương, ngã một cái dẫn đến gãy xương. Bởi vì không tìm được bác sĩ thích hợp, trì hoãn đến tận hôm nay mới nhập viện chờ đến ngày phẫu thuật."
"Sao lại trì hoãn lâu như vậy?" Giải Tinh Tán nhíu mày.
"Bà lão lớn tuổi, rất nhiều bác sĩ băn khoăn thủ thuật. Người nhà bệnh nhân….." Vệ Nghê dừng một chút, sửa lời nói, "Cậu của tôi họ cũng hy vọng tìm chuyên gia trên phương diện này, lựa chọn mãi nên mới chậm trễ đến giờ."
"Trách không được." Giải Tinh Tán gật gật đầu, "Làm chị không vui chính là chuyện này à?"
Vệ Nghê sửng sốt.
"…… Xem ra không phải chuyện này rồi." Giải Tinh Tán nhìn sắc mặt mờ mịt của Vệ Nghê, "Lúc chị đi từ sườn núi xuống, nhìn như có tâm sự cô nề, rầu rĩ không vui. Là gặp phải chuyện phiền lòng sao?"
Trên đường sườn núi là ⎯⎯ Vệ Nghê nghĩ tới chuyện của ĐND.
Một cô gái 17 tuổi vốn đang có cơ hội quan trọng bắt đầu lại từ đầu, lại vì ba mẹ thiển cận quấy nhiễu, ngày càng gần hơn với cái chết.
Thân là bác sĩ, cô phải bó tay không biện pháp.
Loại cảm giác bất lực đè nén khiến cô không thở nổi, thậm chí che lấp cả sức ảnh hưởng của Thành Dự đối với cô.
Vệ Nghê nhất thời rơi vào trầm mặc.
Giải Tinh Tán nhìn đồng hồ trên điện thoại, nói: "Đến giờ này, bác sĩ Vệ còn chưa ăn cơm phải không? Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, nếu chị không chê, chúng ta tìm đại quán ăn ven đường giải quyết cơn đói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!