Một chiếc xe bảy chỗ màu đen chậm rãi dừng trước cửa chính bệnh viện đại học Y khoa thành phố C.
Cửa xe mở, hai người trẻ tuổi quần áo đơn giản dẫn đầu xuống xe, sắc mặt không chút để ý đánh giá cảnh vật xung quanh, tiếp theo là hai phụ nữ trung niên thon thả, tiếp sau đó mới đến Thẩm Thục Lan thần thái xán lạng.
Bà mặc chiếc váy hoa màu lam nhạt mới tháo nhãn xuống, tóc uốn theo phong cách phương tây, nhảy xuống xe sau đó mới xoay người lại đỡ bà lão tóc trắng từ trong xe ra ngoài.
"Mọi người dìu bà nội vào trước đi, anh đỗ xe xong sẽ đi tìm mọi người⎯ có gì gọi anh biết." Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái nghiêng người dặn dò, nửa câu sau đặc biệt nói với Thẩm Thục Lan ngoài cửa sổ.
"Anh trực tập đi lên lầu là được, khoa chỉnh hình có mấy toà⎯ còn sợ lạc đường à?" Thẩm Thục Lan nói.
Người đàn ông nhíu nhíu mày, không đáp lại Thẩm Thục Lan, đánh tay lái rời đi.
"Anh ấy hay lo xa⎯ Ngoài đây nóng quá, chúng ta mau vào trong đi, khoa chỉnh hình ở lầu mấy vậy?" Chị của Thẩm Thục Lan nâng tay lên che trán, vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Hoa Chính cũng là lo lắng cho mẹ thôi…" Chị dâu không nhịn được lên tiếng bênh vực chồng.
"Khoa chỉnh hình ở lầu 11, đi bên này!" Thẩm Thục Lan nói.
"Nè, đăng ký ở bên kia kìa!" Chị gái chỉ vào chỗ đăng ký đại sảnh kêu lên.
"Nghê Nghê nhà ta đã sắp xếp chỗ rồi, chỉ cần trực tiếp lên đó thôi." Thẩm Thục Lan hơi kiêu ngạo nói.
Hai người trẻ sêm sêm tuổi Vệ Nghê, người vùi đầu xem điện thoại, người thì chán chết dựa vào cột, không có ai chủ động đỡ bà lão.
"Gọi điện báo cho con gái con trước đi? Nói nó một tiếng chúng ta tới nơi rồi?" Bà lão run rẩy lên tiếng.
"Không cần không cần ⎯⎯" Thẩm Thục Lan vẫy vẫy tay, "Bác sĩ chỗ này đều quen biết Vệ Nghê, chúng ta chỉ cần đọc tên Vệ Nghê là được rồi."
"Ha ⎯⎯" Chị gái nói, "Vệ Nghê nhà em có tiếng ở bệnh viện này lắm sao?"
"Đương nhiên rồi." Thẩm Thục Lan làm lơ người chị gái âm dương quái khí, mười phần tự tin nói, "Viên ngọc sáng mà, kỹ thuật của Nghê Nghê nhà em, trong bệnh viện này ai mà không mơ ước đến! Đúng rồi, Tuấn Dự nhà chị thăng được chức vụ gì rồi ta?"
"… Thăng chức cái gì, chỉ là nhân viên bình thường thôi." Chị gái liếc xéo thanh niên chơi điện thoại, bị người đó coi như không thấy.
Đám người đi đến thang máy, Thẩm Thục Lan mới dư chút thời gian gọi cho Vệ Nghê.
"A lô, Nghê Nghê à? Con đang ở đâu đó, mẹ và bà ngoại còn có cậu dì tới rồi…" Thẩm Thục Lan canh lúc không ai chú ý, quay đầu nói khẽ vào điện thoại, "Nếu con có thời gian, ghé khoa chỉnh hình một chút nhé?"
"Mẹ, hiện tại con đang bận…"
Ngoài phòng bệnh tại khu nằm viện lầu sáu, Vệ Nghê đứng ở cửa nghe điện thoại.
"Con đã nói chuyện với bác sĩ khoa chỉnh hình rồi, mẹ đi thẳng đến đó là được. Chờ con xong việc, con sẽ gọi lại cho mẹ, được không?"
Thẩm Thục Lan bên kia vội nói: "Nếu có việc thì thôi, con mau bận tiếp việc mình đi! Nào xong việc nhớ gọi lại cho mẹ⎯"
Trương Nam Kim sắc mặt nghiêm trọng bàn luận với người nhà bệnh nhân, hai y tá cùng một thực tập sinh đứng một bên.
"… Bệnh nhân bị ung thư tế bào lan rộng rất nguy hiểm, khối u đã chiếm hơn một nửa nhãn cầu. Cách tốt nhất hiện tại là phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu. Nếu chờ đến khi ung thư lan vào dây thần kinh thị giác hoặc các mô xung quanh thì sẽ quá muộn." Trương Nam Kim tận tình khuyên nhủ, "Chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa, nếu có thể phẫu thuật, sẽ được lập tức tiến hành."
"Đứa con gái của tôi mới có 17 tuổi, sang năm muốn thi vào Bắc Ảnh⎯ cắt tròng mắt, cô xem xem vài chục năm sau con bé phải làm sao đây?!" Ba của bệnh nhân bị kích động, người mẹ ngồi bên cạnh cũng rơi vào trầm mặc, lặng lẽ xoa đôi mắt ướt ửng đỏ.
Giằng co qua lại hai ngày vẫn chưa có kết quả, đối với bệnh nhân mắc bệnh ung thư mà nói, thời gian chính là tính mạng, lùi thêm một ngày, hy vọng sống sót của họ cũng sẽ mất đi một phân.
Nhóm của Trương Nam Kim đã có ý định, lập tức tiến hành phẫu thuật lấy mẫu tế bào ở đáy mắt của bệnh nhân, nhưng bởi vì người nhà cản trợ, bọn họ chậm chạp không có được đơn đồng ý phẫu thuật.
Lãng phí thời gian như vậy, tế bào ung thư trong cơ thể bệnh nhân sẽ giành giật từng giây trở nên lớn hơn.
Mặc dù phải bình tĩnh nói chuyện với bệnh nhân, tấm lòng người hành nghề y thấy thương tiếc, huống chi, bệnh nhân là một cô gái nhỏ chưa đầy 18 tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!