Chương 16: Chúng ta là bạn bè…

Từ ngày hôm đó trở đi, Giải Tinh Tán vẫn không có gì mới.

Ngoài giao dịch chuyển khoản, không có thêm tin nhắn nào khác.

Sau khi trao đổi công việc bên ngoại khoa, Vệ Nghê lần nữa được phân công trực ca đêm trung tâm cấp cứu. Trước đó một ngày, thực tập sinh khi biết tin này đã vô cùng hào hứng.

Đêm đó, Vệ Nghê quen thuộc đi đến văn phòng lầu hai trung tâm cấp cứu, thực tập sinh mặt mày tươi cười cầm ly Starbucks trên bàn lắc lắc với cô⎯ trên bàn của Vệ Nghê cũng có một túi giấy Starbucks.

Cô cười đem bánh su kem cà phê để trên bàn thực tập sinh, đổi lấy tiếng hô vui vẻ của đối phương.

Trung tâm cấp cứu từ trước đến nay là nơi bận nhất bệnh viện, Vệ Nghê vừa thay quần áo làm việc, cô phụ trách giường của bệnh nhân mới tới.

Ly cà phê thực tập sinh cho, thẳng đến hơn 0 giờ, cô mới rảnh ngồi xuống uống một ngụm.

Ghế còn chưa nóng, y tá lại đưa bệnh nhân mới đến.

Vệ Nghê vừa đi ra văn phòng đã bị bóng dáng quen thuộc kia làm hoảng sợ, Chu Mộng Dao ôm đứa con lớn nhất của mình, vẻ mặt nôn nóng đứng trước hành lang.

"Mộng Dao?"

Chu Mộng Dao cũng kinh ngạc khi thấy cô, chỉ là hiện tại không có dư thời gian để phân tâm.

"Thằng bé làm sao vậy?" Vệ Nghê đi đến trước mặt Chu Mộng Dao, duỗi tay đo độ ấm trên trán cậu, "Phát sốt?"

"Đúng vậy, ban đêm không biết sao, đột nhiên nóng lên." Chu Mộng Dao sốt ruột nói, "Mình đo nhiệt độ cơ thể⎯ sốt 39.8℃."

Vệ Nghê nhờ y tá đi lấy dụng cụ, đo lại nhiệt độ cơ thể lần nữa, sau đó, Vệ Nghê kêu Chu Mộng Dao mang theo cậu bé đi xét nghiệm máu.

Có được kết quả, Vệ Nghê nhìn kỹ qua một lần.

"Khang Khang bị gì?" Chu Mộng Dao gian nan đem cậu bé ôm trong ngực, vẻ mặt lo lắng nhìn Vệ Nghê.

"Đừng lo, mình kê thêm đơn thuốc cho thằng bé, truyền dịch qua một đêm nữa là có thể hạ sốt." Vệ Nghê an ủi nói.

Nghe được Vệ Nghê nói vậy, Chu Mộng Dao mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa lúc tạm thời không có bệnh nhân mới, Vệ Nghê ở lại an ủi Chu Mông Dao đang lo sợ.

Chu Mộng Dao ngồi bên giường bệnh, cậu nhóc gối mặt lên đùi, tay nhỏ không muốn rời xa kéo nắm ngón trỏ của cô. Cô ấy duỗi tay vuốt tóc mái ướt dán lên trán cậu, tránh đánh thực con thấp giọng nói:

"May là có cậu ở đây, bằng không chỉ mình mình mang con tới bệnh viện, tay chân luống cuống…"

"Sao chỉ có mình cậu đến?" Vệ Nghê hỏi.

"Lão Trần đi công tác rồi, trong nhà chỉ còn bảo mẫu lo hai đứa còn lại, mình đành phải một mình lái xe đưa con đi." Chu Mộng Dao dừng một chút, đau lòng nhìn mặt đứa con trai lớn, "Khang Khang thằng nhóc này, khóc lớn suốt một đêm, nửa đêm người bắt đầu nóng lên, doạ mình sợ chết khiếp!"

"Gặp chuyện gì sao?"

Chu Mộng Dao còn thấy buồn, Vệ Nghê vừa hỏi lập tức càu nhàu một trận.

"Thằng nhóc này không muốn đi học lớp thư pháp mình và lão Trần đăng ký cho, một hai quấy đòi học cái gì mà⎯ trống Jazz. Mình sao có thể để nó gõ tùng xèng mấy thứ đó trong nhà đây? Nó chịu được, còn người khác sao chịu nổi?"

Vệ Nghê biết Chu Mộng Dao đang cần giải tỏa, vì vậy lẳng lặng đóng vai làm người nghe.

"Lão Trần đã nói, thằng bé có hứng thú với âm nhạc, vậy mời thầy về dạy nó. Bọn mình mời thầy dạy đàn violon với dương cầm về nhà, thằng bé đến mặt thầy còn không muốn nhìn⎯ hại mình bị chồng cằn nhằn một trận, đổ lỗi tại mình để nó coi TV nhiều quá nên nó mới đòi hỏi mấy thứ giống vậy."

Vẻ mặt Chu Mộng Dao bực bội, nhưng lại làm Vệ Nghê thoáng thấy được bóng dáng của thiếu nữ ngây thơ.

Vệ Nghê cười nói: "Khang Khang hứng thú với trống Jazz, vậy để thằng bé học đi. Nói không chừng sau khi cậu không ngăn nó, ngược lại nó không còn thấy hứng thú nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!