Vệ Nghê đi đến trước mặt Giải Tinh Tán, dùng bao tay y tế dùng một lần, nhẹ nhàng nhấc khối băng gạc cậu lên.
Tay cô vừa mới chạm vào băng gạc, tay Giải Tinh Tán lập tức buông lỏng ra, giống như xem cô là hồng thuỷ mãnh thú, sợ dây dưa oan gia ngõ hẹp đụng phải cô nhiều hơn một giây.
Phản ứng của Giải Tinh Tán làm Vệ Nghê dừng một chút, giương mắt nhìn cậu một cái. Cậu vẫn bày ra vẻ mặt "người sống chớ lại gần", tầm mắt cũng cố chấp nhìn chằm chằm phía trước, không để lại cho cô lấy một ánh mắt.
Vệ Nghê sắc mặt bình thường quan sát thương thế của cậu, hỏi:
"Sao thành ra như này?"
Giải Tinh Tán mặt lạnh không nói lời nào, Mai Hữu Tiềm bên cạnh thấy thế vội nói: "Bị người ta lấy bình rượu đập vào!"
Vệ Nghê chỉ đạo y tá: "Lấy cồn và kim chỉ khâu lại đây."
Y tá nhanh chóng dùng khay lấy đồ vật cô yêu cầu, Vệ Nghê nói với Giải Tinh Tán: "Nằm xuống đi."
Lần đầu trong đêm nay, Giải Tinh Tán nhìn về phía Vệ Nghê, nhếch mày phải, ép khoé miệng xuống: "… Nằm xuống làm gì?"
"Cậu không nằm sao tôi khâu vết thương được?" Vệ Nghê nói.
Giải Tinh Tán bị hỏi ngược lại, cứng người một chút mới không tình nguyện nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, cậu trừng mắt nhìn trần nhà, giống như cảm thấy áp lực, bộ dạng tinh thần đầy đề phòng làm Vệ Nghê không nhịn được bật cười trong trong lòng.
Vệ Nghê cố ý xụ mặt, dùng nhíp cẩn thận gắp mảnh thuỷ tinh từ miệng vết thương ra.
Cả quá trình Giải Tinh Tán mặt không biến sắc, ngược lại Mai Hữu Tiềm nhìn một hồi nhe răng trợn mắt, giống như bình rượu đập vào đầu hắn vậy.
"Bác sĩ, vết thương này chắc không sao chứ? Tôi thấy chảy máu nhiều như vậy, có cần truyền máu gì đó không…" Mai Hữu Tiềm lo lắng.
Vệ Nghê nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lau máu tươi chảy xuống từ miệng vết thương Giải Tinh Tán.
"May mắn là không bị thương nặng. Mạch máu nhỏ xuất huyết nhìn nghiêm trọng, chỉ cần băng bó chặt lại là có thể cầm máu ngay."
Mai Hữu Tiềm nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi… Tốt rồi…"
Sau khi lau sạch máu độc, Vệ Nghê lấy công cụ khâu lại, vì khâu lại miệng vết thương, cô không thể không cong lưng lại gần sát trán của Giải Tinh Tán.
Đèn hành lang sáng lên, người thân bệnh nhân nói chuyện phiếm, nhân viên y tế đi đi lại lại kiểm tra phòng.
Âm thanh nói chuyện hết đợt này đến đợt khác truyền tới.
Xung quanh vô cùng ồn ào, kia cô cúi người tới gần sát lại, giống như đặt mình trong vũ trụ vô thanh.
Cơ thể Giải Tinh Tán cứng còng tức khắc.
Tầm mắt cậu cố định trên trần nhà, khi ánh mắt cô dừng trên đôi mắt cậu, lông mi nhịn không được run rẩy.
Lông mi của cậu, thưa dài hài hoà, giống cánh chim quạ, là nơi hiền dịu nhất trên người cậu.
Mặc cho cậu có ý nỗ lực làm bộ thờ ơ bình tĩnh bao nhiêu, ngôn ngữ cơ thể lại trở nên thành thật bấy nhiêu.
Âm thanh xung quanh bị hạn chế, hiện tại nghe rõ nhất là tiếng tim đập thình thịch từng nhịp.
Vệ Nghê mím chặt môi, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng cô đã băng bó tốt miệng vết thương, không một giây chần chừ đứng thẳng người.
"Về sau nhớ chú ý ăn uống, kỵ món cay dầu mỡ và cồn, nếu uống nước có dấu hiệu nôn mửa, yêu cầu lập tức đến bệnh viện điều trị." Vệ Nghê mang biểu tình xử lý theo công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!