Chương 14: Bước ra từ địa ngục, đâu đâu cũng là thiên đường.

Mấy ngày sau, Thành Dự không có xuất hiện.

Vệ Nghê vẫn đi làm và trở về nhà như mọi ngày, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán tìm kiếm một căn phòng riêng để dọn ra trong thời gian tới.

Còn về ba mẹ, cô tính toán sau khi ly hôn mới nói cho họ biết.

Cô tính toán trong đầu, cố để mình bận rộn tiếp tục cuộc sống, không dám buông lỏng tránh suy nghĩ lung tung.

Sau mấy ngày bận đến chân không chạm đất, cuối cùng trung tâm cấp cứu trở nên yên tĩnh. Vệ Nghê nhập chức gần một tháng, vẫn là lần đầu có thời gian giống với các nhân viên y tế khác, đến căn tin bệnh viện ăn cơm.

Trên đường đi đến đó, thực tập sinh không giống thường ngày, bây giờ giống như cái đuôi gắt gao đi bên cạnh Vệ Nghê, líu lo nói tin tức của bệnh viện.

Cô gái nhỏ luôn có tinh thần, tràn ngập dã tâm hy vọng bừng bừng với tương lai, Vệ Nghê thường hay hâm mộ tinh thần phấn chấn này của cô, vô tình, lại nhớ tới một người khác giống thế.

Căn tin bệnh viện chay mặn phối hợp, đầy dinh dưỡng, hương vị cũng không tệ.

Vóc dáng của thực tập sinh thon nhỏ, sức ăn lại rất tốt, hai chén cơm cùng hai món ăn đã được cô ăn hết sạch như gió cuốn mây tan.

Đối lập với cô cô, chính là Vệ Nghê ở bên cạnh đang như nhai sáp.

"… Không hợp khẩu vị chị à?" Thực tập sinh kinh ngạc nhìn khay đồ ăn còn y nguyên của cô.

"Có hơi không thoải mái."  Vệ Nghê nhẹ giọng nói.

"Có muốn đến phòng khám xem thử không ạ?"

"Không sao đâu." Vệ Nghê lắc lắc đầu, nói, "Chắc là sắp tới kỳ hành kinh thôi."

Đau bụng kinh là chuyện đa số phụ nữ đều trải qua, thực tập sinh lập tức quan tâm nói: "Lát nữa em mang cho chị ly sữa bò nóng nhé."

"Bệnh cũ, không cần…"

"Bị vậy nên uống sữa nóng mới đỡ." Thực tập sinh cố chấp nói, "Lát nữa về văn phòng, dù sao em cũng muốn uống, tiện tay thôi."

Vệ Nghê từ chối không được, đành nhận lấy ý tốt của cô cô: "Cảm ơn em."

"Chúng ta còn cần cảm ơn làm gì chứ." Thực tập sinh cười hì hì nhích lại gần cô.

Bởi vì không muốn để người khác đợi lâu, Vệ Nghê không muốn ăn cũng phải ráng ăn vài miếng đồ ăn trong khay.

Trên đường trở về trung tâm cấp cứu, Vệ Nghê thoáng nhìn thấy bóng dáng đang phát ngốc trong khuôn viên bệnh viện.

Cô bất tri bất giác bước chậm lại.

Thực tập sinh đi bên cạnh chưa kịp phát giác cô tuột lại, nội tâm Vệ Nghê rối rắm, buột miệng thốt ra.

"… Em đi trước đi, chị có chút việc cần làm."

Thực tập sinh linh hoạt đúng lúc, biết rõ ngoài trung tâm cấp ra Vệ Nghê không còn việc nào khác, vẫn cười nói: "Vậy em về trước, chị nhanh về uống sữa nóng nha!"

Sau khi vẫy tay với thực tập sinh, cô một mình đi về khuôn viên rộng lớn.

Vào giờ này, bệnh nhân và nhân viên y tế không ở phòng bệnh thì là căn tin, ít ai đi lại trong khuôn viên lạnh lẽo.

Vệ Nghê chậm rãi đi đến người phụ nữ dại ra ngồi bất động trên ghế dài.

Trải qua mấy ngày điều dưỡng, băng gạc trên cơ thể người phụ nữ đã ít hơn phân nửa, vùng bầm tím dưới da vì sức khoẻ suy yếu, vẫn còn đậm màu lưu lại trên cổ và khuôn mặt.

Vệ Nghê đứng trước mặt cô, cô vẫn giống như không hề phát giác, đôi mắt đờ đẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước ⎯ mặc cho tầm nhín trống trải, không có gì để nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!