Chương 13: Tôi muốn ly hôn.

Sau khi tiễn người say rượu bị đập đầu đi, lầu hai trung tâm cấp cứu lần nữa yên tĩnh trở lại.

Vệ Nghê ngồi trong văn phòng bác sĩ, điện thoại sáng lên tin tức được gửi tới từ vị thám tử tư.

Vị thám tử được Chu Mộng Dao giới thiệu cô suất làm việc rất cao, nếu không nhờ hắn, Vệ Nghê sẽ không biết người chồng cùng chung chăn gối mỗi ngày đều phải tham dự nhiều bữa tiệc tư nhân đến vậy, cũng sẽ không biết Thành Dự đứng tên nhiều tài sản lạ đến vậy.

"Cô Vệ, cô ngủ chưa? Chồng của cô, có chút tình huống mới…"

Tin nhắn thám tử tư gửi, Vệ Nghê nhắn lại "Anh cứ nói", chỉ chốc lát, đối phương trực tiếp gọi điện đến.

"Cô Vệ, là như vầy…" Người đàn ông thận trọng nói, "Chồng cô bảy giờ tối có tham gia bữa tiệc tư nhân, vừa mới rời đi…"

"… Sau đó thì sao?" Vệ Nghê hỏi.

Nếu chỉ là dẫn bạn gái tham gia tiệc thì không có gì hiếm lạ, Vệ Nghê không thể rõ ràng hơn, chỉ là thám tử tư không cần thiết đặc biệt báo tin.

"Hắn uống say." Người đàn ông dừng một chút, "… Người phụ nữ được hắn mang theo vừa bắt taxi rời đi. Hiện tại tôi đang theo dõi họ, cô có cần vị trí của họ không?"

Vệ Nghê hồi lâu không nói chuyện, văn phòng chỉ còn tiếng điều hoà hoạt động.

"…. Anh gửi định vị cho tôi."

Sau khi nhờ vả một vị đồng nghiệp thường xuyên qua lại trực ban giúp, Vệ Nghê vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Gió đêm hè dịu lại, lắng đọng sau một ngày dài oi ả, đêm hè ấm áp giờ đây trở nên vắng lặng, mang hương vị cô đơn, buồn man mác. Vệ Nghê tiện tay ngăn chiếc taxi, sau khi báo địa điểm, ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay từ đầu, cô ngắm nhìn phố cảnh bên ngoài.

Sau đó, ánh mắt dần mất tập trung nhìn ánh sáng lập loè trên cửa sổ xe.

Ánh sáng nhiều màu hòa quyện vào bóng tối huyền ảo, trên cửa kính tạo nên tổ hợp như ảo mộng.

Tựa như chân tướng hôn nhân của cô.

Chỉ là trộm tới, hạnh phúc giả tạo.

Xa taxi rất nhanh đến nơi, cô thanh toán xong xuống xe sau đó tìm chiếc xe của vị thám tử tư. Người đàn ông mặc áo khoác như lần trước, lưng dựa vào xe, thấy cô đã tới, dưới chân đạp đạp tàn thuốc, bảo cô vào trong xe nói chuyện.

Vệ Nghê mở cửa xe ngồi vào, người đàn ông cũng tiến vào theo sau.

"Tôi thấy bọn họ vào kia đã lâu." Hắn vươn tay, chỉ chỉ khu tiểu lâu cách đó không xa, "Phòng kia ở lầu bảy sáng đèn."

Tầm mắt của Vệ Nghê dời theo về phía ánh sáng trong đêm đen.

Bức màn kéo kín, ai cũng không biết bên trong đang trình diễn tiết mục gì.

"… Khi vị tiên sinh đi ra từ hội sợ, đi đường không vững, thần trí mơ hồ. Cho nên… muốn làm gì, đều không còn tỉnh táo nữa."

Người đàn ông tựa hồ đang an ủi Vệ Nghê trầm mặc không nói chuyện, nhưng đây không phải là điều tất yếu. 

Vệ Nghê không chớp mắt nhìn cửa sổ gian phòng kia sáng đèn, trên mặt không hề có một tia dao động.

Đã tới giờ khắc này, cô đã không còn thấy đau được nữa.

Người đàn ông còn đang nói:

"Nếu cô muốn giữ lại bằng chứng để kiện tụng ly hôn, tốt nhất nên gọi cảnh sát trực tiếp đến đây. Bọn họ có biện hộ, khẳng định sẽ nói chỉ là bạn bè bình thường, đến lúc đó cảnh sát lưu lại có thể trở thành một phần chứng cứ hợp pháp, có lợi cho cô đến lúc chia tài sản…"

"Không cần phải thế."  Vệ Nghê nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!