*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đâu ai nghĩ con Teddy kia tự nhiên nhào tới Vệ Nghê.
Hai cái răng nanh của Teddy nhọn hoắc, nhiễu nước miếng, mắt cắm chặt vào ngón út của cô ⎯⎯
Bỗng nhiên Giải Tinh Tán nhéo đuôi nó, túm trở về!
Teddy chịu đau quay đầu lại, hung hăng cắn phập trên mu bàn tay của Giải Tinh Tán.
"Ắc⎯"
Con Teddy bị Giải Tinh Tán vứt ra mấy mét, rên rỉ một tiếng, đứng dậy chạy xa.
Giải Tinh Tán chau mày nhìn dấu răng trên mu bàn tay tứa máu.
Cũng vào lúc này, chủ của con Teddy như xuất quỷ nhập thần đi tới, bế con Teddy đang rên đâu đuôi quặp lại nhìn hai người Vệ Nghê.
"Sao mấy người đi đánh chó của tôi?! Tính nết nhỏ mọn cỡ nào ngay cả chó cũng đánh, có tình người không vậy hả?!"
Người đó đi tới, nước bọt bác gái văng đến mặt Vệ Nghê.
Giải Tinh Tán kéo cô ra sau, tiến lên hỏi tội bác gái trước mặt.
"Tới đúng lúc lắm⎯ chó bà cắn tôi bị thương, bây giờ lên đồn ngồi hay bồi thường, bà tự chọn một cái đi."
"Lên đồn?!" Bác gái hét lên kéo dài âm tiết, tóc uốn kiểu mì gói bế con Teddy dùng ánh mắt châm chọc khiêu khích trừng Giải Tinh Tán nói, "Bản lĩnh cậu lớn cỡ nào, dám đưa tôi lên đồn, hả?"
"Bà giữ chó mà không buộc dây là đã vi phạm pháp luật quốc gia rồi. Bắt bà⎯ vô cùng hợp lý."
"Vi phạm cái gì? Vi phạm gì hả? Xưa nay tôi chưa từng nghe qua luật giống vậy! Bối Bối nhà tôi ngày thường cũng không cắn người, cực kỳ ngoan ngoãn, sao có thể cắn cậu được?" Bác gái tiếp tục mắng, "Cậu đánh chó bị nó cắn, tôi thấy đó mới là hợp lý."
"Đáng đúng không? Được, vậy chúng ta lên cục cảnh sát giảng đạo lý đi. Bất quá đến lúc đó⎯⎯" Giải Tinh Tán liếc con Teddy cậy chủ lên mặt, "Con chó này của bà vào cục cảnh sát thì dễ, còn muốn ra thì khó lắm."
Bác gái chỉ trích nói: "Dựa vào cái gì?! Còn không phải chỉ là một dấu cắn thôi sao, con chó có bao nhiêu lớn chứ, cắn một cái cũng không chết được."
"Thứ nhất bà không dùng dây dắt chó, thứ hai không rọ mõm, thứ ba là dung túng cho chó cắn người khác."
Sắc mặt Giải Tinh Tán lạnh lùng, đi một bước về phía trước.
"Căn cứ vào quy định mới phòng ngừa động vật, mang theo chó phải đeo bịt mõm cho nó. Giúp ngăn chặn tình trạng chó cắn người và kiểm soát bệnh dịch⎯⎯"
"Luật dân sự cũng đã quy định, chủ vật nuôi phải dùng dây xích dắt chó. Nếu để chó gây ra thiệt hại về người hoặc tài sản cho người khác, chủ nuôi không chỉ phải bồi thường thiệt hại mà còn có thể bị xử lý hình sự."
Vệ Nghê ngơ ngác nhìn ông cụ non dùng luật "của mình" phản biện, vẻ mặt hung ác đe dọa bác gái đang còn sửng sốt.
"Một khi đã chịu xử phạt hình sự, bà sẽ bị lưu lại hồ sơ phạt lại. Về sau làm gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, thi công viên chức gì cũng sẽ bị đánh rớt. Tôi đoán chắc bà sẽ không quá để ý đâu⎯⎯"
Giải Tinh Tán nhếch khóe miệng, cười lạnh nói:
"Dù sao cũng không chết được mà, đúng không?"
Sắc mặt bác gái không còn tốt nữa, cũng không còn lời nào phản bác lại. Miệng bà run run, tự lừa dối mình khịt khịt mũi coi thường, liền xoay người muốn bỏ đi.
"Đi đâu vậy? Chờ tôi báo cảnh sát, bà yên tâm, chỗ này gần đồn, chỉ tốn ba phút thôi!" Chân dài của Giải Tinh Tán vọt lên chắn trước mặt bác gái.
Bác gái chột dạ nói:
"Cậu muốn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!