*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lối đi bị bao phủ hoàn toàn bởi màn sương dày đặc.
Những tảng đá ở bờ đê bị nước sông cuốn trôi, vội vã trôi về phía trước. Đôi lúc xuất hiện những xoáy nước, những tảng đá sợ bị bỏ lại phía sau nên vội vã đuổi theo.
Không gian trống trải thanh tịch, có người đang từng nhịp từng nhịp chạy chầm chậm.
"Hộc… Hộc…"
Vệ Nghê nhìn thẳng phía trước, vứt bỏ mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tập trung điều chỉnh hơi thở của mình.
Lúc sau, điện thoại trong túi reo lên khiến cô dừng bước chân.
Cô nhìn tên người gọi đến, sắc mặt lạnh nhạt.
"Em đi đâu vậy?" Bắt máy, giọng nói ẩn chứa tức giận của Thành Dự truyền tới.
Vệ Nghê giậm mạnh đôi giày xuống mặt đất bùn lầy, ánh mắt lấp lánh như sao nhìn chằm chằm vào bốn con chó lớn.
Chủ của ba con chó Samoyed [1], một con Alaska [2] có lẽ đã vào cửa hàng tiện lợi, bốn con "quái vật" lông xù to lớn ngoan ngoãn ngồi xổm ở trước, trông như một tấm thảm lông khổng lồ.
[1] Chó Samoyed
[2] Chó Alaska
"Chạy bộ buổi sáng." Cô vừa cầm điện thoại đi đến bốn con chó lớn, vừa dùng giọng bình tĩnh không gợn sống trả lời.
"Ít nhất em cũng phải nói trước một tiếng chứ." Thành Dự nói, "Thức dậy không thấy em đâu, có biết anh sốt ruột lắm không hả?"
Lòng Vệ Nghê bình thản nghe hắn nói, chưa tới gần thì bốn con chó lớn đều đã hướng cô vẫy vẫy đuôi.
Cô thử vươn tay sờ, hai con Samoyed ngoan ngoãn nghe lời, tiếp theo Vệ Nghê bắt tay đi lên, theo thứ tự vuốt ve cả bốn con chó lớn dịu ngoan.
Cả bốn đứa đứng lên, điên cuồng vẫy đuôi với cô.
Chó vẫn mãi là loài trung thành.
"Trong nhà có gì ăn không?" Thành Dự tiếp tục nói, "Anh không tìm thấy bữa sáng của mình."
"Ăn ở công ty đi." Vệ Nghê lãnh đạm nói.
"… Vệ Nghê," Giọng của Thành Dự lạnh xuống, nghe ra được đang đè nén nóng giận, "Em còn muốn quậy đến khi nào nữa?"
Vệ Nghê trực tiếp cúp máy.
Cô đẩy cửa kính cửa hàng tiện lợi ra, đứng trước quầy nhân viên nói: "Một chén mì xào, một lon soda."
"Được, xin chờ một lát."
Nhân viên cửa hàng nhanh tay nhanh chân lấy món đồ cô muốn.
Sau khi tính tiền, Vệ Nghê ngồi xuống bàn sau lớp cửa sổ kính của cửa hàng tiện lợi. Ngoài kia, những cành liễu rũ xuống mặt đường và những chú chó đi dạo thong dong.
Cô vặn đũa gỗ, vừa thưởng thức buổi sáng sớm ngày nghỉ không dễ có được, vừa chậm rãi dùng bữa sáng của mình.
"Bao nhiêu tiền?"
Có người từ sau kệ hàng tiến đến trước quầy tính tiền, giọng nói hơi quen thuộc làm cô quay đầu nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!