Chương 1: Cô liều lĩnh hy vọng biết bao…

Tàu điện ngầm đông đúc chen chúc vào bảy giờ sáng ngày trong tuần, còn quầy thực phẩm ở siêu thị tấp nập vào lúc mười giờ ngày cuối tuần.

Trong đám đông xô đẩy ở siêu thị, một cô bé chân ngắn cố mở to đôi mắt loay hoay tìm kiếm bà của mình: "Bà nội… Bà nội…" Cô bé la lên vài tiếng vẫn không có ai đáp lại.

Xém chút nữa bị một người đẩy xe đẩy vội vã chạy ngang qua cán lên giày khiến cô bé sợ hãi lùi một bước về sau lại đụng phải kệ hàng hóa.

"Cẩn thận."

Tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng, tay khẽ vịnh thân mình đang lắc lư của cô bé.

Cô bé chưa kịp ổn định tinh thần, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Đó là một đôi mắt nâu, ngọt ngào như viên đường mật, ôn nhu mà vững vàng nhìn cô bé.

"Cháu à!"

Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cô bé nhào thẳng vào trong lòng bà lão, Vê Nghệ mỉm cười nhẹ rồi đẩy xe đi.

Ánh đèn siêu thị sáng bóng chiếu vào chiếc nhẫn kết hôn lấp lánh.

Đã mua đủ đồ trong xe đẩy, tối nay có thịt bò hầm cà chua, sáng mai có sandwich tôm trứng, còn cô chỉ cần một phần salad hoa quả là đủ rồi.

Trong lúc đợi tính tiền, bỗng nhiên Vệ Nghê thấy cách đó không xa có một đôi học sinh đang đi cùng nhau.

Nữ sinh muốn tay không ôm trái sầu riêng to tròn, nam sinh kia trở nên hoảng loạn ngăn cảnh cô nàng, sau đó đeo đôi bao tay vải cẩn thận cầm lấy trái sầu riêng trước ánh mắt cảm mến từ nữ sinh đó.

Nhưng bao tay có hơi mục khiến nam sinh đau khi bị gai sầu riêng đâm trúng, trái sầu riêng đột ngột rơi xuống đất, nữ sinh theo bản năng duỗi thẳng tay ra muốn bắt lấy.

Vệ Nghê giật mình hoảng hốt.

Sau đó trông thấy nam sinh kia bắt lấy trái sầu riêng vào trong ngực, gai nhọn đâm thủng vài chỗ trên chiếc áo thun mỏng, nhưng cậu chỉ lo sợ nữ sinh kia bị thương.

Vệ Nghệ nhìn nam sinh nghiêm túc giáo huấn nữ sinh đang ủ rũ cúi mặt, phảng phất thấy được bóng hình chính mình và Thành Dự thời niên thiếu.

Cô nhớ tới khi cả hai còn cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi dạo siêu thị vào dịp cuối tuần, lúc chờ tính tiền, lúc vừa chơi đùa vừa đẩy xe mua sắm.

Từ đồng phục đến váy cưới.

Bọn họ đều là ví dụ điển hình cho cuộc hôn nhân đầy mỹ mãn.

"Chị gì đó ơi… Chị ơi?"

Vệ Nghê lấy lại tinh thần, hàng khách xếp dài đã biến mất, phía trước chỉ còn lại nhân viên tính tiền đầy khó hiểu nhìn cô.

Cô vội vàng đẩy xe lại gần, lấy hàng hoá ra tính tiền.

Nhân viên nhanh chóng quét mã, cô không nhịn được quay lại nhìn phía kệ bán sầu riêng. 

Đôi thanh thiếu niên kia biến mất như ảo ảnh, trái sầu riêng lẻ loi nằm trên kệ như đang chờ vị khách nào đó đến mua nó.

Về đến nhà không một bóng người, Vệ Nghê cẩn thận đem nguyên liệu nấu ăn đi chuẩn bị, cô tỉ mỉ sơ chế từng món như lúc cầm dao phẫu thuật, chỉnh tề mà bày hộp giữ đồ tươi ra theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.

Sở thích của Thành Dự trong lòng cô đều nhớ kỹ, thích hải sản, ghét thuỷ sản, thích rau cải xanh, ghét rau củ mọc mầm, không ăn nhiều thịt lắm, nhưng đồ ăn không được không có thịt.

Mỗi một món, cô đều làm dựa theo chế độ dinh dưỡng, cân bằng phối hợp.

Chỉ cần được Thành Dự khen ngợi một câu, cô đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Mới vừa bật bếp lên chuẩn bị nấu thì Vệ Nghê nhận được cuộc gọi từ Thành Dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!