Chương 6: Túp lều nhỏ

Khi bọn trẻ lao ra cùng với cung tên, tên ngố Tootles đứng ưỡn ngực như kẻ chiến thắng.

– Các cậu đến muộn quá – nó tự hào nói – Tớ đã hạ con Wendy rồi. Peter chắc sẽ thích lắm đây.

Tinker Bell bay phía trên nó kêu "Đồ ngốc!" Rồi lỉnh đi ngay. Những đứa khác không nghe thấy Tinker Bell nói. Chúng vây quanh Wendy và im lặng nặng nề. Nếu trái tim Wendy còn đập chắc người ta cũng phải nghe thấy tiếng.

Slightly mở miệng đầu tiên:

– Có phải là chim đâu – nó sợ sệt nói – Tớ nghĩ rằng đây là một phụ nữ.

– Một phụ nữ à? – Tootles hỏi lại rồi ngã vật xuống đất, chân tay run bần bật.

– Chúng mình giết bà ta rồi – Nibs nghẹn giọng nói.

Và chúng cùng bỏ mũ.

– Bây giờ tớ hiểu rồi – Curly bảo – Chắc là Peter mang bà ấy cho chúng mình đây mà.

Nó cũng tuyệt vọng lăn xuống đất.

– Bà ấy sẽ chăm sóc chúng mình… – một trong hai đứa sinh đôi nói – thế mà chúng mình giết mất bà ấy rồi.

Cả bọn đều thương Tootles cũng như cho chính chúng, nhưng khi Tootles bước về phía chúng, chúng quay mặt đi.

Tootles mặt tái nhợt nhưng tỏ ra đầy tự trọng như người ta chưa bao giờ thấy ở nó.

– Đúng, tớ giết bà ta rồi – nó trầm ngâm nói – Khi tớ mơ thấy các phụ nữ, tớ hay gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi!" Thế mà nay một phụ nữ xuất hiện, tớ lại giết mất bà rồi…

Nó chậm rãi bước đi.

– Cậu đi đâu – cả bọn thương cảm kêu lên.

– Tớ phải đi thôi – Tootles nói, chân tay run lập cập – tớ sợ Peter lắm.

Đúng lúc đó, chúng nghe có tiếng động khiến cả bọn thắt lòng. Chúng đều nhận ra tiếng kêu chiến thắng của Peter.

– Peter về kìa! – Bọn trẻ kêu – bao giờ cậu ấy cũng kêu như thế để báo hiệu.

– Dấu bà này đi – bọn trẻ thì thầm.

Và chúng đứng che lấy Wendy nhưng Tootles tách riêng ra.

Rồi tiếng kêu lảnh lói lại vang lên và Peter hiện ra cạnh chúng.

– Chào các cậu!

Chúng chào lại Peter một cách máy móc, rồi lại yên lặng. Peter cau mày:

– Tớ về đây rồi – chú tức tối nói – Thế các cậu không hoan hô tớ à?

Bọn trẻ mở miệng nhưng những tiếng hoan hô như tắc lại trong cổ.

Vì vội thông báo tin vui, Peter bỏ qua sự lạnh nhạt bất thường này.

– Tin mới đây, các cậu, tớ đem về cho chúng mình một người mẹ.

Chẳng ai nói gì, trừ có tiếng Tootles ngã quỵ xuống đất.

– Các cậu có thấy cô ấy không? – Peter hơi hơi lo hỏi – Cô ấy bay về phía này mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!