Chương 3: Đi thôi, đi thôi!

Đèn ngủ vẫn sáng trong phòng trẻ một lát lâu sau khi ông bà Darling đi. Đó là những chiếc đèn con xinh xắn và giá mà chúng thức được để xem Peter nhỉ, thế nhưng chiếc đèn của Wendy nhấp nháy rồi ngáp dài đến nỗi hai chiếc đèn kia cũng ngáp theo, rồi chúng chưa kịp khép miệng thì cả ba đều tắt lịm.

Có một làn ánh sáng khác lấp lánh trong phòng trẻ con, ngàn lần sáng hơn các ngọn đèn ngủ và chỉ trong nháy mắt, đã lục hết các ngăn tủ, lục từ trên xuống dưới và lật tung các túi để tìm bóng của Peter. Đó cũng không hẳn là một cái đèn mà là một nguồn phát ra các tia sáng liên tục và trong một thoáng, cho ta thấy đó là một cô tiên, không lớn hơn bàn tay và vẫn còn trẻ con.

Tên cô ta là Tinker Bell và cô mặc một chiếc váy bằng lá cây rất lộng lẫy, cổ vuông hở rộng làm nổi bật thân hình mũm mĩm xinh xắn của cô. Cô tiên vừa xuất hiện thì cửa sổ mở tung do các ngôi sao cùng thổi và Peter Pan nhảy vào phòng. Chú ta đã mang Tinker Bell suốt một đoạn đường và tay chú còn dính đầy bụi thần.

– Tinker Bell – Chú khẽ gọi sau khi tin chắc lũ trẻ đã ngủ – Tinker Bell, cậu đâu rồi ?

Cô tiên đã chui vào trong một cái côc to và tỏ ra rất thích ở trong đó; chưa bao giờ cô ta thám hiểm một cái cốc to.

– Nghe này, cậu ra khỏi cái cốc đi và trả lời tớ ngay! Cậu có biết họ đã làm gì cái bóng của tớ không.

Có tiếng chuông khẽ thánh thót đáp lại câu hỏi của Peter. Đó là tiếng nói của loài tiên. Các bạn trẻ con bình thường sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng đó nhưng nghe rồi thì các bạn sẽ nhận ra đã từng nghe đâu đó rồi.

Tinker Bell đáp rằng bóng nằm trong cái hộp lớn. Đó là cô ta định nói tới cái tủ và Peter nhảy bổ tới các ngăn tủ, thò hai tay lôi mọi thứ trong đó vứt tung xuống đất, cũng tựa như các ông vua vứt tiền vàng xuống cho thần dân vậy. Chú nhanh chóng tìm thấy lại bóng của mình và vui quá chú quên mất rằng mình đã nhốt Tinker Bell trong ngăn tủ. Vì chú vẫn nghĩ, giả sử là chú ta biết nghĩ – tôi chưa chắc lắm về điểm này, rằng chỉ cần đặt cạnh nhau, bóng và người chú sẽ gắn lại như hai giọt nước lăn vào nhau, thì nay chú hoảng sợ thực sự khi thấy bóng chẳng chịu gắn vào người. Chú thử lấy bọt xà phòng gắn mà không xong. Peter rùng mình, và ngồi xệp xuống đất, chú khóc.

Tiếng nức nở của Peter làm Wendy thức giấc và cô ngồi dậy. Việc có người lạ khóc trong phòng trẻ chẳng làm cô e sợ chút nào, cô chỉ thấy tò mò.

– Chú bé này – Wendy lịch sựhỏi – tại sao chú khóc?

Peter cũng chứng tỏ mình là người vô cùng lịch sự vì chú đã học cách cư xử thượng lưu qua các buổi tiệc của các cô tiên. Chú đứng dậy và nghiêng mình duyên dáng cúi chào Wendy.

Wendy rất thích thú và cũng đáp lễ lại Peter với phong thái thật thoải mái.

– Cậu tên là gì? – Peter hỏi.

– Wendy Moira Angela Darling – Wendy đáp thoải mái – Còn cậu?

– Peter Pan.

Wendy đã biết ngay rằng đó là Peter nhưng tên chú bé dường như có phần ngắn ngủi đối với cô.

– Thế thôi sao?

– Đúng vậy – Peter hơi lạnh lùng trả lời.

Lần đầu tiên trong đời, chú nhận ra sự cụt lủn của tên mình.

– Xin lỗi cậu – Wendy Moira Angela chữa.

– Không sao – Peter nói mà họng như khô lại.

Wendy lại hỏi nhà cậu ở đâu.

– Ngã tư thứ hai rẽ phải, sau đó đi thẳng tới bình minh.

– Địa chỉ lạ nhỉ!

Peter cảm thấy hơi cú. Lần đầu tiên chú nhận thấy địa chỉ nhà mình kỳ quặc.

– Không, có gì lạ đâu – chú vặc lại.

– Tớ định nói là – Wendy chợt nhớ ra Peter là khách và nói với giọng mềm mỏng – có phải bác đưa thư bỏ thư ở đó cho cậu không?

Chẳng hiểu tại sao cô lại nói tới chuyện này.

– Tớ không nhận thư – Peter khinh khỉnh đáp.

– Nhưng mẹ cậu phải nhận thư chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!