– Nào, bắt đầu nhé – Wendy nói với Michael nằm dưới chân và bảy cậu trai nằm trên giường – Ngày xửa ngày xưa có một ông…
– Con thích là một bà hơn – Curly ngắt lời.
– Con thích là một con chuột trắng – Nibs đề nghị.
– Im nào – bà mẹ trẻ nghiêm giọng – Cũng ngày xửa ngày xưa, có một bà và…
– Mẹ ơi – đứa sinh đôi thứ nhất nói – Thế có đúng là cũng có một bà không, thế bà ấy không chết chứ?
– Không đâu.
– Con rất thích là bà ấy không chết – Nibs bảo – Cậu có nghĩ thế không John?
– Có chứ.
– Nibs thì sao?
– Cũng thích.
– Còn các cậu sinh đôi, các cậu có hài lòng không?
– Sao lại không?
– Ôi lạy Chúa – Wendy thở dài.
– Ồn vừa thôi nào – Peter can thiệp, chú không muốn Wendy bị ngắt lời dù chuyện của Wendy có làm chú chán đến mấy.
– Ông ta tên là ông Darling và bà ta tên là bà Darling – Wendy tiếp.
– Tớ biết ông bà ấy đấy – John lại ngắt lời để làm cho tụi kia tức.
– Tớ nghĩ là tớ cũng biết đấy – Michael nói không chắc chắn lắm.
– Họ cưới nhau và các con có biết là họ có gì không? Theo các con thì thế nào?
– Có chuột bạch phải không ạ? – Nibs bất thần kêu lên.
– Không phải.
– Rắc rối quá nhỉ! – Tootles thuộc lòng câu chuyện, vẫn giả bộ than.
– Im đi, Tootles, họ có ba người nối dõi.
– Nối dõi là gì ạ?
– Thế này nhé, Anh sinh đôi, con chính là một người nối dõi.
– John, cậu nghe ra chưa, tớ là một người nối dõi.
– Người nối dõi chỉ là trẻ con thôi – John giải thích.
– Lạy Chúa – Wendy thở dài – Thế là, ba đứa trẻ có một bảo mẫu trung thành tên là Nana, nhưng một hôm, ông Darling giận Nana và buộc nó ngoài sân, thế là tất cả bọn trẻ con đều bay đi mất.
– Chuyện hay quá – Nibs nhiệt tình khen.
– Chúng bay đi đến Xứ sở Neverland, nơi có bọn trẻ lạc.
-Tớ biết ngay mà – Curly hăng hái chêm vào – Chẳng biết tại sao tớ biết ngay là như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!