//
Lúc ở Quảng Châu, tay keyboard ăn mặc cực kỳ rocker, toàn thân kiểu cao bồi rách rưới lung tung, đầu thì đầy bím tóc nhỏ. Bây giờ bím tóc không còn, mặc lễ phục, tóc hơi dài, sạch sẽ, ra dáng con người.
"Nó làm gì ở đây vậy?" Vương Siêu không hiểu gì, nhỏ giọng hỏi một câu, "Cái tên bạn học của tôi kia."
Mọi người cũng không biết, chỉ có Cao Tư Viễn nói, "Một studio dưới trướng công ty mình ký với cậu ta, nghe đồn có thể hát có thể sáng tác, cũng rất có tài hoa."
Vương Siêu bĩu môi ghét bỏ, "Thằng đó?"
Cảm ơn truyền thông cùng các fan, rót một tháp rượu champagne, một mảng cười cười nói nói, ánh đèn chớp răng rắc răng rắc, buổi tiệc mừng công kết thúc.
Nhóm nhạc đàn em đi trước, các thành viên IceDream cũng ra ngoài chuẩn bị lên xe bảo mẫu, Vương Siêu lại đứng ở bên cạnh xe hắn nắn nắn chìa khoá xe, gọi Tạ Trúc Tinh, "Này, hôm nay tới chỗ anh đi."
Tạ Trúc Tinh nhìn các thành viên khác, mọi người nhanh chóng lên xe, đóng cửa, đi.
Vương Siêu đứng trước cửa ghế phụ, cách thân xe ném chìa khoá qua, Tạ Trúc Tinh giơ tay đón được, hai người nhìn đối phương, cùng nở nụ cười.
Tạ Trúc Tinh ngồi vào ghế lái, Vương Siêu kéo cửa ra cũng leo lên xe, dư quang thoáng thấy có ai đó đang nhìn bọn họ, cho rằng là phóng viên hoặc fan chưa về liền quay đầu liếc mắt nhìn.
Tay keyboard đứng trên bậc thang cách đó mười mấy mét, nhìn chằm chằm sang đây, sắc mặt không quá thân thiện.
Vương Siêu giơ ngón giữa về phía gã.
Hắn cũng chẳng để tên đó với việc này trong lòng.
Hắn mới bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nghĩ về người yêu mình còn chưa đủ, làm gì còn thừa tâm trạng mà nghĩ tới thứ khác.
Cả đường không lên tiếng, trở về nhà, mới vừa vào cửa hắn đã vồ tới hôn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh dựa vào tủ giày, hai người hôn nhau thành một chùm.
Vương Siêu hôn đến hưng phấn, tay thì sờ loạn.
Tạ Trúc Tinh, "Anh chờ chút."
Vương Siêu đáp, "Chờ cái gì? Không chờ được."
Tạ Trúc Tinh, "Đi lên giường, ở đây mà làm cái gì."
Vương Siêu thiếu kiên nhẫn thúc giục, "Ở đâu mà chẳng giống nhau, em mau lên coi."
Tạ Trúc Tinh vỗ mông hắn một phát, nói, "Anh cứ dâm đi."
Vương Siêu càng rên rỉ, thầm thì, "Tiểu Tạ, anh ngứa."
Luyện xong chữa ngứa đại pháp.
Tạ Trúc Tinh đi giặt quần áo, Vương Siêu nằm trên giường chơi game.
Một lát sau, Tạ Trúc Tinh bước vào kêu, "Này, bên ngoài có tuyết rồi."
Vương Siêu tung chăn ra, trần truồng chạy tới bên cửa sổ, kèo rèm cửa cong mông nằm úp sấp nửa người trên bệ cửa, nhìn quanh bên ngoài.
Quả nhiên từng bông tuyết lớn như lông ngỗng đang rơi xuống, có lẽ đã rơi một lúc lâu rồi, bao phủ nhân gian trong một chiếc áo bàn bạc.
"Ra ngoài chơi đi!" Vương Siêu đột nhiên hưng phấn lên, "Ngày mai thì tuyết dơ hết."
Hai người liền mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu nghịch tuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!