//
Hai kẻ Tạ Vương thổ lộ với nhau một phen, đang lúc tình nồng ý mật, thêm vào nháy dịu dàng vô hại vừa nãy, bây giờ vẫn còn có thể làm thêm nháy nữa.
Tạ Trúc Tinh vừa đè ngã Vương Siêu trên giường, dự định đàng hoàng làm trọn bộ thì lại nghe thấy tiếng di động vang lên rè rè.
Ai đáng ghét thế?
Vương Siêu vội la lên,
"Hơn nửa đêm tìm em làm gì?"
Tạ Trúc Tinh đáp, Không phải của em.
Quần Vương Siêu ném một bên, tiếng rung phát ra từ trong đó.
Tạ Trúc Tinh đi lấy ra giúp hắn.
Là Vương Tề gọi tới.
Vương Siêu không dâm nổi nữa, vẻ mặt đưa đám.
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, Bắt không?
Vương Siêu đâu dám bắt, bắt rồi nói gì giờ? Nói gì cũng phải ăn đòn thôi.
Hắn đang do dự thì điện thoại đã cúp mất, vừa thở phào nhẹ nhõm Vương Tề liền gửi tin nhắn tới, Tao chờ mày ở nhà.
Mông hắn bị Tạ Trúc Tinh đánh một trận, bây giờ vẫn còn hơi đau, đọc được tin nhắn này xong càng đau hơn, tức giận nói,
"Ổng không thể về nhà hưởng sinh hoạt tình dục của ổng hả, mình không qua nổi còn không cho anh qua theo, đúng là phiền ổng muốn chết."
Tạ Trúc Tinh có chút không đành lòng thả hắn về, Phải về hả?
Mặt mày Vương Siêu ủ rũ, đặc biệt muốn chịch phát này, nhìn đồng hồ hỏi một câu,
"Năm phút em có thể bắn không?"
Tạ Trúc Tinh,
"… Anh cho em là anh hả."
Không còn cách nào, nháy này không làm được, đành về thôi.
Triệu Chính Nghĩa nghe lén góc tường một trận không nghe được duyên cớ, sát vách đã yên tĩnh lại, đoán cũng không có gì cậu ta liền chuẩn bị đi tắm rửa ngủ.
Bạn cùng nhà lại đột nhiên qua gõ cửa, muốn mượn xe cậu ta dùng một chút.
"Muộn như vậy còn đi đâu?" Cậu ta nhỏ giọng hỏi,
"Không đánh nhau chứ?"
Tạ Trúc Tinh cười nói,
"Không có. Lúc đến đây anh ấy không lái xe, muộn rồi tôi đưa ảnh về, quay lại sẽ đổ đầy bình cho cậu."
Triệu Chính Nghĩa đưa chìa khóa xe cho Tạ Trúc Tinh, đáp,
"Không cần không cần, lần nào trả cũng đổ đầy cho tôi, cứ làm vậy tôi còn ngại không dám cho cậu mượn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!