//
* Vì Vương Siêu đã coi Tiểu Tạ là bạn thưn nên tui đổi cách xưng hô của Siêu thành anh – em nha.
Mẹ Vương Siêu không chịu nổi mùa hè nóng bức của Bắc Kinh, ở khoảng một tuần là về Đông Bắc.
Trong một tuần này, để không chọc giận bà Vương Siêu ở nhà đến nghẹn khuất, mẹ vừa đi liền lập tức chuẩn bị bung lụa ngay, có điều cảm thấy chơi một mình chẳng có gì vui, liền muốn tìm bạn chơi chung.
Hắn cực thích người bạn mới rất tốt kia.
Tạ Trúc Tinh vừa giặt giày vừa nghe Diêm Giai Giai càm ràm.
"Em ra ngoài năm, sáu hôm mà anh chỉ chạy được hai việc, kiếm mấy ngàn thế này đủ làm gì? Muốn đổi một cái máy giặt có sấy tự động cũng phải tính toán tới mấy ngày."
"Hôm trước ở Hồng Kông có gặp một con nhỏ, hồi đó cũng chỉ làm người mẫu bình thường thôi, nhờ tìm được một kẻ có tiền mà bây giờ chỉ cần ở nhà nuôi chó học cắm hoa, không có chuyện gì làm thì bay từ Hồng Kông đến Nhật Bản shopping.
Lần này gặp lại mấy người từng cộng tác trước đây ở quầy Tiffany&Co. ở bển liền tặng cho bọn em mỗi người một sợi dây chuyền, thật là khoe khoang, còn bảo
"Chồng của người ta đối xử với người ta khá tốt", ưỡn ẹo chết mịe nó đi.Em nói anh đó, sắp đến Thất tịch rồi, năm ngoái chồng mấy người chị em của em hoặc là đưa họ ra nước ngoài du lịch, hoặc là tùy tiện ném cho chiếc xe mới, bét lắm thì cũng tặng túi hàng hiệu, anh thì sao, tặng em một cái túi giảm giá cuối mùa, em còn chẳng có mặt mũi nào mà đăng lên WeChat.
Năm nay anh có thể có tâm hơn chút được không!
"Tạ Trúc Tinh chỉ ngồi nghe chứ không hé răng tiếng nào. Cậu cảm thấy tất cả những gì cô nói đều đúng, tất cả đều đúng. Điện thoại di động reo lên, Tạ Trúc Tinh bỏ bàn chải chà giày và giày đá bóng xuống, chùi chùi hai tay lên quần rồi nhìn tên người gọi, bấm nhận. Vương Siêu cười hì hì hỏi,"Làm gì vậy?Tạ Trúc Tinh đáp,Ở nhà giặt giày.Vương Siêu,Em ở đâu? Anh tới tìm em chơi.Tạ Trúc Tinh,Tôi xong ngay đây, để tôi đi tìm anh.
"Vương Siêu cực kỳ phởn, nói ra một địa chỉ ở gần Sân vận động Công nhân Bắc Kinh, còn đế thêm,"Em đến nhanh chút nha, anh chỉ có một mình thôi chán muốn chết.Tạ Trúc Tinh nói,Được.
"Cậu trực tiếp đặt đôi giày dưới vòi xả nước, bọc một lớp giấy vệ sinh rồi phơi ở góc ít nắng ngoài ban công. Diêm Giai Giai hỏi cậu,"Ai tìm anh vậy?
Đi đâu?Cậu đáp,Bạn mới quen, rủ anh đi chơi.Diêm Giai Giai,Quen ở đâu?
"Tạ Trúc Tinh không muốn nói nhiều, chỉ đáp,"Quen lúc đi diễn.
"Cậu và Vương Siêu quả thật là quen nhau trong nhà vệ sinh lúc đi diễn mà. Diêm Giai Giai bĩu môi,"Em cũng lười quản anh, mấy người cả ngày giống như anh thì chơi tốt tới đâu chứ! Để xem có thể chơi tới lúc nào."
Tạ Trúc Tinh không nghe cô kiếm chuyện nữa, thay áo thun sạch sẽ rồi ra khỏi nhà.
Thực ra ngoài lúc diễn cậu rất ít khi đến quán bar, một là tình hình tài chính luôn túng quẫn, hai là không thích nơi ầm ĩ. Hễ rảnh rỗi là cậu lại thích ngồi yên một mình.
Cậu cũng không thích Vương Siêu cho lắm.
Nếu như bình thường Vương Siêu gọi cậu đến quán bar chơi thì hơn phân nửa là cậu sẽ tìm lý do từ chối.
Nhưng hôm nay Tạ Trúc Tinh lập tức đồng ý như vậy, là vì không hề muốn ở nhà thêm một phút nào nữa.
Đến nơi Vương Siêu nói thì trời đã gần tối, quán bar kia rất nổi tiếng, rất dễ tìm.
Tìm Vương Siêu cũng rất dễ luôn, hắn ngồi ngay chính giữa băng ghế xa hoa ầm ĩ nhất, hai bên chiếc sopha hình vòng cung là bảy tám cô gái trẻ tuổi, điểm chung đều là kiểu mắt hai mí châu Âu với đồi núi nhấp nhô, ít nhất cũng phải cỡ D.
Nhìn số rượu chất trên bàn thì đám người kia đã uống không ít. Vương Siêu đang kề tai thì thầm gì đó với cô gái bên trái, chẳng biết nói gì mà cô nàng dùng nắm đấm nhỏ trắng trẻo đánh hắn, nũng nịu nói,
"Anh xấu quá đi, không được, phải phạt rượu."
Tạ Trúc Tinh có chút hối hận, lần trước ăn lẩu xong ấn tượng của cậu với Vương Siêu đã có chút thay đổi so với ban đầu, từ phú nhị đại tật xấu đầy mình thăng cấp thành phú nhị đại hơi ngu ngốc không tim không phổi.
Cho nên cậu mới nghĩ rằng hôm nay Vương Siêu rủ mình đi chơi cũng chỉ là đến bar uống rượu tán dóc tán phét, tối đa thì chọc gái thôi. Tình hình trước mắt lại chính là trò cậu không muốn tham gia nhất.
Vương Siêu cợt nhả uống rượu trong tay cô nàng kia, đảo mắt thấy cậu liền vui vẻ vẫy tay gọi,
"Tiểu Tạ, mau lại đây! Anh chờ em lâu lắm rồi đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!