Chương 38: Xoạc một xoạc

//

Tiểu Tạ đang chờ hắn đó sao?

"Em còn có mặt mũi chờ anh!" Vương Siêu lập tức bắt đầu ồn ào, "Em xem em ụp cho anh một mặt như này là trò gì? Em mau xin lỗi anh đi!"

Hắn chỉ dùng khăn giấy lau qua loa, còn chưa lau sạch hết, trên mặt vẫn dính rất nhiều bơ, lúc này trừng mắt lên không những không hung ác mà còn có chút buồn cười.

Tạ Trúc Tinh sớm biết hắn sẽ phản ứng như thế, liền nói, "Tôi xin lỗi anh cũng được, anh có xin lỗi Đào Đào không?"

Vương Siêu tức giận đáp, "Anh xin lỗi cô ta chuyện gì? Tới một câu anh còn chưa nói với cổ."

Tạ Trúc Tinh, "Vừa nãy là ai nói một cô gái trước mặt bao nhiêu người, lại còn nói khó nghe như vậy?"

Vương Siêu oan uổng, "Anh đâu có nói trước mặt người khác? Anh chỉ nói với em thôi mà!"

Tạ Trúc Tinh, "Vậy tôi kêu anh nhỏ giọng một chút anh có nghe lọt không?"

Vương Siêu thở phì phò chốc lát, nói, "Em không thể nói đàng hoàng với anh ư? Ở trước mặt mọi người ụp anh một mặt đầy bánh ngọt, anh là trưởng nhóm đó, anh không biết xấu hổ hả?"

Tạ Trúc Tinh thiếu chút nữa hết giả bộ nổi, khụ một tiếng, "Xin lỗi."

Vương Siêu cũng không phải muốn nghe cậu xin lỗi, chỉ là muốn chịch cậu mà thôi, nhưng nghe được câu "Xin lỗi" này xong vẫn lập tức thư thái cả người, ra vẻ đại gia ném chìa khóa xe qua, "Anh uống rượu không lái xe được, em chở anh."

Trước tiên lừa gạt về nhà rồi lại tính.

Trên đường.

Cơn tức của hắn còn chưa xuôi, cứ lẩm bà lẩm bẩm, "Trước đây em nghiêng về phe Diêm Giai Giai, anh nói cô ta em liền trở mặt với anh, vậy cũng không tính, là do anh không quen em sớm như cổ, em còn ngủvới cổ nữa, em thiên vị cổ vài lần anh cũng nhịn. Bây giờ em còn thiên vị Đào Đào này, hai người mới quen biết bao lâu chứ…"

Hắn dừng lại, nhớ tới dáng vẻ vừa cười vừa nói của Đào Đào và Tạ Trúc Tinh trong phòng ban nãy, lòng sinh nghi lập tức biến sắc mặt, "Tạ Trúc Tinh! Không phải em thật sự chịch con nhỏ đó rồi chứ?"

Tạ Trúc Tinh, "… Ngoại trừ ngủ ngủ ngủ, đầu óc anh còn có thứ gì khác không?"

Vương Siêu trở mặt, "Em cuống lên! Không chịch thì em cuống cái gì? Từ lúc nào em lén lút qua lại với con nhỏ đó!"

Tạ Trúc Tinh giảng đạo lý với hắn không xong, liền nói, "Hai ta ở chung cả ngày, mỗi ngày tôi đi tiểu mấy lần anh đều biết, tôi có thời gian đi chịchvớiđàn em hả?"

Vương Siêu nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng, vậy hẳn là còn chưa qua lại.

Hắn không nổi giận, chỉ là có chút khổ não.

Tiểu Tạ ụp hắn một mặt bánh ngọt, hắn đã tha thứ cho Tiểu Tạ rồi.

Hắn giận Tiểu Tạ lén lút chịchđàn em nhóm nữ, nhưng mà Tiểu Tạ cũng không chịch.

Vậy hắn còn có thể chịchTiểu Tạ không?

Vết cắn trong miệng hắn lở loét, hơn phân nửa là do nghẹn vì không chịchđược Tiểu Tạ, mới rồi quyết định phải chịchTiểu Tạ xong lập tức cảm thấy thân thể khỏe khoắn, bước chân đều mang theo gió, miệng cũng không đau đớn gì nữa.

Hiện tại hết cớ đường đường chính chính chịchTiểu Tạ, nhưng mà nếu không làm thì hắn thật sự rất không cam tâm.

Tạ Trúc Tinh một tay giữ vô lăng, một tay móc thứ nho nhỏ gì đó trong túi áo ra, "Cho anh."

Vương Siêu nhận lấy, mờ mịt hỏi, "Này là cái gì?"

Tạ Trúc Tinh, "Thuốc phấn Đông y, chuyên trị loét miệng."

Vương Siêu, "… Cám ơn em nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!