//
Vương Siêu nhìn thấy Tạ Trúc Tinh đứng chung một chỗ với Diêm Giai Giai đã rất tức giận rồi, nghe lén vài câu còn phát hiện Tạ Trúc Tinh vậy mà bị con nhỏ kia làm mềm lòng, lại càng tức giận hơn.
Hắn cảm thấy mình đây chỉ tiếc mài sắt không thành kim, nổi nóng mắng Tiểu Tạ cũng đều là vì muốn tốt cho cậu.
Vương Siêu nghĩ mình đặc biệt có lý.
Có điều Tạ Trúc Tinh vừa ra vẻ muốn bỏ đi hắn đã không cần biết rốt cuộc là ai có lý nữa, trước tiên nhào tới giữ người lại rồi hẵng nói.
Vương Siêu nói chuyện quá khó nghe, vốn Tạ Trúc Tinh cũng thật sự hơi tức, nhưng mà vừa thấy hắn bám lấy mình không cần mặt mũi như vậy liền tức hết nổi.
Dù sao vẫn đang ở bên ngoài, bộ dạng như thế này để người khác thấy cũng không tiện, Tạ Trúc Tinh nói, Anh xuống trước đi.
Vương Siêu,
"Em đừng nổi nóng bậy bạ nữa thì anh sẽ xuống."
Tạ Trúc Tinh, … Rốt cuộc là ai nổi nóng bậy bạ???
Vương Siêu cảm thấy hình như cậu không còn tức như ban nãy mới chậm rãi nhảy xuống.
Tạ Trúc Tinh xoay người lại, hai người đối diện nhau chốc lát.
Gương mặt Vương Siêu đầy oan ức.
Tạ Trúc Tinh thật muốn đánh hắn.
Hắn còn oán giận nói,
"Trên mạng mắng em khó nghe như vậy em cũng không tức giận, anh nói em có hai câu mà em đã nổi nóng rồi? Bình thường thân với em cũng toi công?"
Vương Siêu đã quên sạch sành sanh những lời khó nghe của mình, chỉ nhớ mỗi việc Tạ Trúc Tinh nổi giận với hắn.
Tạ Trúc Tinh tức giận nhắc nhở hắn,
"Thì đừng có thân với tôi, đi thân với người khác đi, không phải tôi là bùn nhão không trát nỗi tường ư?"
Vương Siêu sửng sốt một chút,
"Anh có nói em vậy hả?"
Tạ Trúc Tinh lại muốn đánh hắn.
Vương Siêu đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn không muốn nhận sai nên nói, "Coi như anh có nói, vậy em cũng không thể đang yên đang lành lại kêu muốn giải tán, lời này có thể nói tùy tiện thế hả?
Anh không để ý cái nhóm quèn này, nhưng em lại nói ngay trước mặt mấy người bọn họ, vốn em đã hot nhất, bọn họ tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng chắc chắn không thấy công bằng, em còn đề nghị giải tán nữa, em nói em có phải đồ ngốc không?Tạ Trúc Tinh,…
"Cái tên ngốc này. Một chút đầu óc cũng không có, tầm nhìn hẹp như cái đinh vậy mà toàn bộ đều đặt lên người cậu. Rõ ràng vừa ngốc vừa tiện tới đáng ghét, nhưng mà càng nhìn lại càng vừa mắt, mỗi một giây lại càng thích hơn một giây. Vương Siêu kéo cánh tay cậu quơ quơ, hỏi,"Còn giận hả? Đừng tức giận, em coi anh cũng không giận mà.
"Giọng Tạ Trúc Tinh cũng mềm xuống, nói,"Anh giận cái gì? Tôi cho cô ấy mượn tiền của tôi, mắc mớ gì anh tức?
"Vương Siêu không ý thức được đây là ghen, đầy chính nghĩa đáp,"Anh đây không phải cũng là vì tốt cho em ư?
"Tạ Trúc Tinh bực hắn đầu óc chậm chạp, rồi lại cảm thấy bộ dạng ngu như bò này của hắn thật tốt, liền nói,"Anh thật nhiều chuyện."
Một câu ghét bỏ, nhưng bên trong lại hàm chứa sự thân mật, cả hai đều có thể cảm nhận được.
Bọn họ lại hòa thuận như ban đầu, kề vai sát cánh quay lại phòng trang điểm, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!